"Ai đề xuất thì đó dùng."
"Vậy thôi vậy."
"Em... sợ sao?"
Tôi hít để thót "Cũng hẳn, hay tắt đèn trước đi?"
Dung tắt đèn, thở phào nhẹ nhõm, yên tâm thả bụng phình ra.
"Giờ được chưa?" chỉ giường.
Tôi nằm cạnh nhau, đờ như x/á/c ch*t.
Không được ho tiếng: "Này, chúng nên phá khí trước không?"
"Phá nào?"
"Đố vui nhé."
"Em nói đi."
"Chim cánh c/ụt đeo c/òng tay, đáp án từ hot trên mạng."
Dung phút: "Không đoán ra."
"Thẹo Hahahaha..." nghiêng ngả.
Dung quay lại sáng mờ ảo, mặt cách chỉ phân.
Tôi thậm chí rõ sống cao mi mắt anh.
"Thêm câu nữa đi." Tim đ/ập nhanh, quay mặt đi.
Trong tối, nắm tôi: tiếng nữa giờ."
Tiếng tắt ngóm: "Này, có, nhất thiết làm không..."
"Em sao Nhược?"
Tôi hóp "Vậy đừng bụng được không?"
"Bụng khó chịu?"
Dung nhíu định bụng.
"Đừng nắm "Em chỉ nhiều quá, bụng giờ phình..."
Trong màn đêm trầm lặng, bất ngờ bật cười.
Mặt nóng bừng, nhưng được trừng mắt: "Anh được em, nghĩ đến kiếp nạn m/áu đi."
"Ừ, em." chống dậy, kéo lòng.
Anh vuốt tóc mai trước tôi: "Đừng phí thời gian, chỉ mươi nữa..."
"Hai mươi thì sao?"
"Chồng khỏe mạnh lắm, mươi đâu đủ."
Dung cúi xuống, sống cao cọ nhẹ cởi dải lưng quanh eo tôi.
"Đau thì anh."
"Dung Tu..." nghĩ đến mà bạn thân nhắc.
"Có gì hỏi sau, giờ tập trung đi Nhược."
4
Dung nắm cúi xuống định hôn.
Tôi căng thẳng nhắm mắt, nhưng môi chỉ đặt nhẹ khóe miệng.
Sau hôn dần hơn.
Thực nhận khá tốt, vì dành cho sự dịu dàng kiên nhẫn tột cùng.
Đến nỗi cuối cùng, mơ màng nghĩ.
Thảo nào nói x/á/c trái tim tách biệt.
Nhìn kìa, lòng nghĩ đến mà động phòng tâm thế.
Sau đám ba ngày, đưa về nhà mẹ.
Quy mô lớn đến mức choáng.
Từ mặt, chỉ trông quầng thâm, được chấn.
Thấy tới, mắt cô ấy lập tức sáng rỡ, dịu dàng nói: "Em gái, rể, về rồi..."
Tôi vừa định nắm thẳng thừng bước mặt liếc nhìn.
Trên bàn ăn, bố mẹ ngừng nhắc sau về thăm.
Tôi hiểu ý họ, chẳng mượn kéo gần qu/an h/ệ với nhà họ Dung.
Dù sao trai trai.
Từ nhỏ, - đứa con thứ ba được cưng - hứng bệ đỡ.
Dù chồng làm ng/uồn hút m/áu cho nhà.
Tôi từ lại sợ hiểu lầm, đang cúi đầu lặng.
Dung kéo đứng dậy: "Anh món ở đây hợp khẩu vị em, chúng đi."
Suốt xe, chẳng nói gì với tôi.
Tôi trên xe, ngoái ngôi nhà sống hơn mươi năm.
Lòng chạnh buồn.
Giờ, tổ ấm khác, chỉ là...
Tôi được bên cạnh, chỉ vì tự tôi.
Dĩ nhiên mong yêu, nhưng con gái mà, với gả đi, luôn chất chứa hi vọng.
Huống chi, từ trước đến giờ, đều rất tốt với tôi.
Giữa nghe điện nghe giọng hình như phụ nữ.
Họ hẹn đi ở đâu đó.
Tôi cúi ngón mình, lòng chua xót.
"Đưa đi tiện gặp người."
"Ai vậy?"
Dung nhướng mắt thoáng để ý:
"Ba trước hỏi về đầu, đó."
5
"Cái này... ổn lắm nhỉ?" sửng lòng dâng nỗi chua cay mơ hồ.
"Không gì ổn." ch/ặt tôi.
Trong lòng chợt hiểu, hẳn đem chọc mộng.
Trong tiểu thuyết toàn viết mà?
Tôi thầm vũ bản thân, Nhược, cơ hiện đến rồi!
Hợp tác tốt, để công vui, thiệt đâu!
Tiếp theo, nắm eo, mặt động hôn.
Lúc xuống nũng nịu bên cạnh anh.
Người vừa đẩy cửa bước vào, chúng thân thiết thế, mắt đỏ ngay.
Dung nhiên, tận hưởng sự nũng nịu tôi.
Người môi xuống: "A Tu..."
Dung gật đầu nhẹ với cô ấy, kéo kéo đùi anh.
?
Diễn vừa thôi công bỏ chạy nữa lại thổ huyết hôn mê ba đấy!
"A Tu..." rưng rưng.
"Ăn cơm đã, vợ trưa chưa no."
Dung tim, bắt đầu đút đồ cho ăn.
Cái bụng nhỏ lại căng tròn.
Bàn lớn sờ bóp bóp, vẻ rất hài lòng.
Người ít hơn cả chim, thảo nào g/ầy guộc, đáng thương.
Cô ấy bắt đầu nhớ lại xưa, khúc mắc động, nghe mê suýt khóc theo.
Nhưng rất phiền, hôn tóc lại véo mớ mềm trên bụng tôi.
Rồi, dần dưới thân chút bất ổn... dần dà sau gáy nóng bừng lên.