“Đúng rồi, có lần Bạch gọi điện cho tôi, cưới bát tự của vượng phu, có lợi cho Anh đã cô ấy sao?”
“Ừ, không chỉ cô ấy mà mặt các bậc bối nhà họ cùng thân quyến thuộc, cũng như vậy.”
“Dung Tu…”
“Em nghĩ khi chưa nắm được chứng cứ x/á/c đáng để trừng trị những sẽ để gian biết cưới em thích em, muốn tốt em sao?”
“Anh đành lòng để em mặt nguy hiểm ư?”
“Vì khi Bạch vừa về, lập tức cách em để thiên hạ càng tin khôn ng/uôi tình cũ Bạch Lộ, còn người này của chẳng được bận tâm mấy.”
“Bà nội, biết kế hoạch của những ngày hôn lễ, họ chỉ lịch sự em chứ không thân thiết gì mấy.”
Tôi bỗng vỡ quả đúng vậy.
Tôi về nhà chồng hơn nửa năm rồi, lần mặt chồng đếm đầu ngón tay.
Khi đến thăm bà nội, câu bà nhiều nhất “Đứa bé này có bát tự sinh tốt lắm”.
Họ không tệ tôi, nhưng cũng chỉ bình thường.
Điều đó khiến thiên hạ tin nhà họ quá m/ê t/ín mới cưới về.
“Vậy… cưới em thích em, đúng không?”
“Ừ.”
“Xin lỗi Tu.” Tôi chợt thấy hơi áy náy.
“Sao lại xin lỗi?”
“Vì khi lấy em chưa thích em quá x/ấu hổ, cầu hôn, em liền đồng ý, cảm thấy bậc này cùng đùi vững chắc kia rất tốt.”
Dung Tu không được cười, ôm ch/ặt tôi, xuống hôn lên má tôi: “Thế bây giờ? Giờ đã thích chưa?”
Tôi không trả lời câu hỏi ấy.
Chỉ ngẩng mặt hôn lại thì tai anh:
“Anh yêu, em lại nghĩ một câu đố mới, chúng mình cùng đố nhé?”
Tối hẳn sẽ một đêm ngọt ngào hạnh phúc.
Không, đêm này, ngày này.
Ngày đêm, năm tháng, khi họ con cháu đầy đàn, ngọt ngào như thuở ban đầu.
(Hết truyện)