Là một ngôi sao hạng ba bị cả mạng chế giễu, đ/á/nh giá của cư dân mạng dành cho tôi là:
Khuôn mặt thì điêu khắc tinh xảo, diễn xuất thì chắp vá lung tung.
Một ngày nọ, tôi tham gia chương trình truyền hình thực tế trực tiếp.
MC yêu cầu mỗi khách mời dùng ánh mắt diễn tả tình cảm thầm thương tr/ộm nhớ.
Đối với điều này, tôi tự tin ngất trời.
Toàn dựa vào bản năng thôi.
Xét cho cùng đã thầm thương 6 năm chưa từng bị phát hiện.
Kết quả là Ảnh đế đỉnh cao Lục Chi Lưu sau khi xem xong, biểu hiện phức tạp khó tả.
"Cô x/á/c định đây không phải là ánh mắt c/ăm gh/ét?"
Tôi ngớ người như gà mắc tóc.
Bình luận đi/ên cuồ/ng bùng n/ổ:
[Người hiểu thì biết bạn đang thầm thương, người không hiểu tưởng muốn đ/âm ch*t người ta rồi!]
[Đối phương bức đến ch*t, nghĩ nát óc không hiểu mắc lỗi gì với cô]
[Thầm thương kiểu chị đây là chuẩn bài đấy!]
[Đặt vào giới thầm thương cũng thuộc dạng n/ổ tung vũ trụ]
[Diễn xuất này đừng nói đóng phim, leo giường còn khó]
[Ảnh đế: Hình như lỡ mất kho báu tỷ đô]
[Thư Nhan: Sự nghiệp nghệ thuật gặp thảm họa Waterloo]
[Thầm thương mà bị phát hiện phải ph/ạt mấy năm tù nhỉ?]
Chỉ một đêm, tôi chiếm trọn hotsearch.
1.
Tôi là tiểu hoa hạng ba làng giải trí.
Có thể đứng vững đến ngày hôm nay.
Không dựa vào diễn xuất.
Toàn nhờ lướt mạng hùng mạnh.
Cũng cảm ơn đồng nghiệp nâng đỡ.
So với các nhân vật như bạch liên hoa tự lập, nữ chính yêu kiều hay ngọc nữ thanh cao trong giới.
Tôi tựa dòng lũ bùn cuồn cuộn đổ về.
Diễn dở đã đành, còn không chịu nỗ lực.
Không nỗ lực cũng thôi, ăn nói còn chẳng khéo.
Sau khi bộ phim đầu tay đóng máy.
Phóng viên hỏi tôi có điều gì muốn nhắn gửi đạo diễn.
Mọi người đều nghĩ tôi sẽ nói mấy lời sến súa kiểu "Cảm ơn đạo diễn, cảm ơn đoàn làm phim".
Nhưng tôi nghĩ đến ông lão ngoài 50, thấp lùn b/éo phệ, ánh mắt nhờn nhợt d/âm đãng, thậm chí ngày đầu vào đoàn đã muốn quấy rối tôi.
Lập tức cười lạnh: "Cóc gh/ét cóc đực, x/ấu xí mà ham chơi."
Lời vừa dứt, cả trường quay im phăng phắc.
Phóng viên không ngờ tôi dám nói thẳng.
Đạo diễn ra lệnh hủy buổi phỏng vấn.
Hôm sau, đoạn băng không biết bị ai đưa lên mạng.
Ngay lập tức leo top hotsearch.
Bản thân đạo diễn trên đường hẹn hò người tình bị c/ôn đ/ồ đ/á/nh vào viện.
Đến giờ trong giới vẫn lưu truyền chiến tích ngông cuồ/ng của tôi.
Đây là bộ phim đầu tay, cũng là cuối cùng của tôi.
Thiên hạ đồn tôi bị phong sản vì lỡm miệng.
Cười xòa!
Ai mà phong sản được tôi.
Chẳng qua tôi chẳng thích đóng phim nữa.
Diễn xuất ẻm lẹt này, đọc thoại còn vô h/ồn hơn đọc bảng chữ cái.
Quay phim truyền hình còn được, làm phim điện ảnh sợ ảnh hưởng tiến trình điện ảnh Trung Hoa.
Lý do tôi bị cả mạng chế nhạo.
Không chỉ vì miệng lưỡi không đậy, sinh hoạt cũng rất phóng túng.
Người khác nhảy girl group, tôi nhảy quảng trường.
Người khác hát tình ca, tôi huýt sáo.
Mỹ nhân khác du lịch nước ngoài dịp Tết, tôi về quê chăn trâu.
Bị paparazzi chộp ảnh cãi nhau với heo, mặc cả với bà hàng chợ.
Có lẽ netizen xem nhiều khuôn mẫu, gặp phải loại không giống ai như tôi, nhất thời cảm thấy mới lạ.
Họ khen mặt tôi tạc tượng, chê diễn xuất tôi vá víu.
Thế là vừa chê phim tôi chó không thèm xem, vừa kéo cả nhà vote đi/ên cuồ/ng.
Cứ thế, debut 2 năm, tôi lao thẳng lên hạng nhì.
Dĩ nhiên hiện vẫn lông bông hạng ba.
Vì netizen bảo, cây cao trội hơn rừng, gió tất quật ngã.
Nói ngắn gọn, sợ tôi cưỡi ngựa xem hoa sớm.
2.
Bà quản lý Lý Tỉ nhận cho tôi gameshow trực tiếp.
"Thư Thư, gameshow này đang hot lắm, chỉ có điều Ảnh đế Lục cũng tham gia. Cậu..."
Chưa nghe hết, tôi đã gật đầu lia lịa.
Đầu dây bên kia còn đang thắc mắc sao lần này tôi hăng hái thế.
Trước ngày ghi hình, chị Lý dặn đi dặn lại.
Bảo dù gh/ét Ảnh đế Lục thế nào cũng đừng đắc tội.
Tôi chỉ thấy chị đa nghi thái quá.
Kết quả nói trước bước không qua.
Ngày ghi hình, tôi bị fan Ảnh đế ch/ửi té t/át.
Nguyên nhân do đạo diễn cố tình gây chuyện.
Hẹn 9 giờ sáng tập trung.
7 giờ, chuông cửa đã réo.
Tưởng là quản lý, tôi xõa tóc mặt mộc ra mở cửa.
Cánh cửa mở ra.
Một đoàn người đông nghịt, đạo diễn, nhà sản xuất, cameraman đều cười toe toét.
Đứng đầu là nam nhân dáng cao vút, gương mặt góc cạnh điển trai, đuôi mắt rủ xuống toát vẻ phóng khoáng.
Ánh mắt anh lướt qua gương mặt tôi, dừng lại trên đỉnh đầu.
Cúi người, giọng trầm ấm cười khẽ: "Chào buổi sáng, Thư Thư."
Tôi mới nhận ra người đứng trước mặt là Lục Chi Lưu.
Ảnh đế trẻ tuổi nhất 24 tuổi đạt đại mãn quán, được mệnh danh hormone biết đi của làng giải trí.
Áo sơ mi đen rộng thùng thình đong đưa trên người, làn da trắng nõn nà.
Nhìn xuống dưới.
Là phần ng/ực lấp ló.
Đột nhiên cảm thấy mũi nóng ran.
Tôi "ầm" một tiếng đóng sập cửa.
Thở phào.
May quá, suýt thì mất mặt.
Lục Chi Lưu ngoài cửa bất ngờ ăn quả tịt ngòi.
Trong mắt thoáng chút ngỡ ngàng.
Khẽ cười bất lực.
Sau đó bình thản cài nốt khuy áo.
Vỗ về mọi người: "Thư Thư chưa tỉnh ngủ, bị gi/ật mình đấy."
Trong khi đó livestream đã n/ổ tung.
[Áaaaa anh đẹp quá đi!]
[Thư Nhan dám nào nạt sao? Đồ vô danh!]
[Khóa chồng tui ngoài cửa, đúng là đ/ộc nhất vô nhị.]
[Hai người có th/ù à? Sao Thư Nhan cứ khó chịu với Ảnh đế thế.]
[Chỉ mình tui thấy mặt mộc cô ấy đẹp bá ch/áy không?]
[Sao mặt đỏ bừng thế?]
[Anh Lục đúng chuẩn soái ca! Ch*t mê ch*t mệt!]
[Sao phải cài khuy? Có gì VIP không được xem?]
...
Tôi hoàn toàn m/ù tịt.
3.
Đến địa điểm, tôi mới biết Lục Chi Lưu là khách mời đặc biệt.
Đạo diễn yêu cầu anh chọn một trong năm khách mời để thực hiện dịch vụ đ/á/nh thức tận giường.
Tôi liếc nhanh người đối diện.
Vội vàng thu lại.
Trong lòng tràn ngập ngọt ngào.
Nhưng mặt vẫn lạnh tanh.
Khiến livestream lại sôi sục.
[Ơn trời còn không biết.]
[Mệt nghỉ luôn.]
[Đúng là vô ơn.]
Đoàn khách mời gồm sáu người tính cả Lục Chi Lưu.
Ba nam ba nữ.
Ảnh đế đỉnh cao Lục Chi Lưu, nam thần tài tử Hàn Mộc, soái ca dân thường Đoàn Văn Tiêu.