Việc phải đ/á/nh rắm ầm ĩ trước mặt người mình thích còn đ/au khổ hơn cả việc gi*t ch*t tôi.
Để giữ hình tượng thanh lịch, tôi chỉ có thể giả vờ mặt lạnh như tiền, tỏ ra thâm sâu khó lường.
Từ theo đuổi công khai chuyển sang thầm thương tr/ộm nhớ.
Nhiều lần Lục Chi Lưu đến gần, tôi suýt nữa đã vỡ kén.
Càng tỏ ra lạnh lùng, anh ấy càng cười khúc khích dí sát vào tôi.
Tôi bất lực đi/ên cuồ/ng.
"Tránh xa tao ra!!!!"
Mấy lần như vậy, Lục Chi Lưu cũng tự giác giữ khoảng cách.
Chỉ là ngày nào nhìn cũng ủ rũ.
Hỏi cũng không nói.
Tôi rất băn khoăn.
Chẳng lẽ anh không nhận ra ánh mắt yêu thương kín đáo của tôi?
Thời gian trôi nhanh, chẳng ai biết người hôm qua gặp mặt liệu ngày mai có nói lời chia ly.
Bố tôi bệ/nh nặng cần phẫu thuật.
Về sau không thể đi xa được nữa.
Nghĩa là phải về quê an dưỡng.
Bố tôi rất thoáng, mẹ tôi cũng ủng hộ.
Họ không yên tâm để tôi một mình ở thành phố xa lạ cách ngàn dặm.
Thế là tôi chỉ học một kỳ ở Hải Trung, chưa kịp chào tạm biệt mọi người đã lên chuyến bay rời đi.
Hôm đó là sinh nhật tôi.
Mãi sau này tôi mới biết, có chàng trai ôm bánh kem đợi tôi rất lâu, đến khi ngọn nến cuối cùng tắt lịm.
Chưa kịp hiểu Lục Chi Lưu có ý gì với mình không, điện thoại đã bị mất tr/ộm ở bệ/nh viện.
Báo cảnh cũng không tìm lại được, đành phải làm thẻ mới.
Chỉ là rất buồn.
Không phải tiếc tiền.
Mà vì nuối tiếc.
Thế giới rộng lớn, tái ngộ cần duyên phận.
Không phải tôi không nghĩ tìm anh.
Chỉ sợ trong mắt anh, tôi không quan trọng như tưởng tượng.
Hoặc giả, với anh tôi cũng như đám mây thoáng qua.
Nên tôi chọn nắm chắc hiện tại, hoàn thiện bản thân rồi mới đuổi theo vầng trăng trong gương.
Sau khi về nước với tấm bằng thạc sĩ tài chính từ Anh.
Lại gặp anh trên màn ảnh rộng.
Tôi mới biết anh là sao nhí.
Lúc này anh đã là ngôi sao đang lên của làng giải trí.
Mẹ bảo tôi vào công ty, tôi mãi không đồng ý.
Bố thấy tôi do dự, bảo cứ làm điều mình thích khi còn trẻ, đã có họ chống lưng.
Thế là hôm sau tôi ký hợp đồng với chính công ty giải trí nhà mình.
Bố tôi: Hay là coi như ba chưa nói gì?
Mẹ tôi: Hay là đổi công ty khác? Đừng làm sập tiệm.
Hai năm trong nghề, không đi cửa sau.
Nhìn Lục Chi Lưu ngày càng tỏa sáng, thành ảnh đế đại mãn quán.
Còn tôi đến đi giày cho người ta cũng không xứng.
Đừng hỏi, hỏi là hối h/ận!
Lê lết bao lâu, lần trợ giảng này là dịp tôi tiếp cận Lục Chi Lưu nhất.
10.
Sau khi tôi tự bóc phốt.
Cả nước biết Thư Nhan thầm thương tr/ộm nhớ người ta sáu năm.
Cùng ánh mắt tự cho là tình tứ nhưng thực chất vụng về của tôi, bị dân mạng nhiệt tình chế ảnh chế meme lan truyền chóng mặt.
May mắn duy nhất là chưa ai biết tôi thích ai.
Lượt xem livestream tăng đột biến.
Đạo diễn vui mừng hả hê, không ngăn cản.
Lâm Lan vê vê đuôi tóc, cười khẩy:
"Người khiến Tiểu Thư thầm thương lâu thế hẳn phải ưu tú lắm nhỉ? Bảo sao cô chả thèm để mắt ai."
Tôi gật đầu.
Lục Chi Lưu ngồi đối diện, ánh mắt bao trọn lấy tôi.
"Đúng vậy, dù là ai, so với anh ấy cũng chỉ là phông nền."
Tuổi trẻ gặp phải người quá xuất chúng, nên sáu năm rồi vẫn khắc khoải.
Tôi nhìn vẻ đắc ý của Lâm Lan, bình thản nói thêm:
"Kể cả cô, cũng chỉ là phông nền."
Cô ta mặt đen sầm.
Bình luận sôi sục.
[Đúng là mồm loa mép giải, chẳng sợ hôi miệng à?]
[Ha ha ha đừng trêu Thư đi/ên, cô ấy đi/ên lên là đ/á/nh tứ phía đấy]
[Ưu tú cỡ nào? Dám đem ra so với huynh đệ ta!]
[Là người trong giới không?]
[Thư Nhan vô lễ quá, Lâm Lam chỉ tốt bụng thôi mà]
Dân mạng vừa ăn dưa vừa bình chọn nhóm tôi về bét.
Lý do: Lục Chi Lưu giả không nổi, còn tôi thật không xong.
Buổi trưa.
Nhóm nhất được ăn hải sản thịnh soạn.
Nhóm nhì ăn đồ nướng.
Chỉ có tôi và Lục Chi Lưu uống nước lọc với bánh bao.
Đến dưa muối cũng không có.
Anh ăn thanh lịch, tôi nhìn đ/au lòng.
Mặt lạnh như tiền, cắn từng miếng cơ học.
Trong lòng nức nở.
Tôi đúng là tội đồ.
Để công tử nhà người ta lâm vào cảnh này.
[Hahaha cười ch*t mất, ê-kíp chơi thật đấy]
[Ra lệnh cho đạo diễn! Mau mang dưa muối cho huynh đệ tôi!]
[Chịu thua, Thư Nhan đúng chuyên kéo đui]
[Sốt ruột quá, đã ai lùng ra người Thư Nhan thầm thương chưa?]
[Đồng cảnh ngộ +10086]
[Dân mạng đời này yếu thế quá]
Tôi nhìn gương mặt bên cạnh.
Sáu năm không gặp, thoát khỏi vẻ ngây thơ thiếu niên, toát lên khí chất quý tộc, đôi mắt càng thêm tuyệt sắc.
Cử chỉ tỏa ra sự từng trải.
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt áy náy của tôi, anh ngẩng đầu lên, khóe miệng nhếch cười.
An ủi: "Không sao đâu Thư Thư, ăn gì không quan trọng."
Tôi càng thêm day dứt.
[Nửa đêm Thư Nhan tỉnh dậy chắc tự t/át mấy phát]
[Hu hu Lục Ảnh Đế quá dịu dàng]
[Thư Nhan có tư cách gì!!!]
[Chắc còn nửa câu sau! Nửa câu sau đâu?]
[Lục lão sư: Quan trọng là ăn cùng ai!]
Tôi nắm ch/ặt tay, ván sau nhất định phải thắng.
Ăn xong, đạo diễn tiếp tục gây chuyện.
Mang đến giỏ tre, cuốc, hạt lạc.
Đất đã được xới sẵn.
Việc của chúng tôi là giúp nông dân gieo hạt.
Nói là thử thách ăn ý của đội.
Xếp hạng theo thời gian và chất lượng hoàn thành.
Lần lượt nhận được quyền sử dụng biệt thự, nhà cấp bốn, túi ngủ.
Lâm Lan mặt đen như mực, hôm nay cô ta cố ý mặc váy đỏ đi giày cao gót.
Mỹ nữ Dư Thanh Thanh cũng ngượng ngùng.
Tôi không nhịn được cười khúc khích.
Mặc đồ thể thao cho tiện.
Liếc nhìn xung quanh, ai nấy đều ít nhiều khó xử.
Tôi lùi lại gần, tránh ống kính.
Thì thầm: "Yên tâm, lần này chị chở em phi."
Nhờ bố dạy từ nhỏ, tôi khá rành việc đồng áng.