“Chị ơi, chị xem chú nhỏ đang trừng mắt với em kìa!” Chúng tôi đang đùa giỡn thì một giọng nói vang lên phía sau: “Thanh Thanh, em đến rồi.”
Đó là Chu Bình An, đi cùng hắn là Lâm Uyển Tình. Lâm Uyển Tình nhìn tôi với ánh mắt thách thức.
Trái tim tôi thắt lại, bàn tay vô thức siết ch/ặt cánh tay Chu Vân Đình.
Anh cảm nhận được sự căng thẳng của tôi, rút tay ra khỏi tầm nắm của tôi rồi vòng qua eo, ánh mắt lạnh lẽo hướng về Chu Bình An: “Thanh Thanh là cách gọi của mày sao? Gọi là dì đi!”
Chu Bình An ngẩn người, mặt lộ vẻ khó xử.
“Chị dâu dạy mày không biết phép tắc cơ bản sao?” Chu Vân Đình tiếp tục lạnh giọng.
“D… Dì.” Chu Bình An nghẹn ngào gọi.
“Cô là Lâm Uyển Tình?” Chu Vân Đình quay sang Lâm Uyển Tình. Cô ta mặt mày hớn hở, liếc mắt đưa tình về phía anh.
“Hôm nay là tiệc gia đình, cô không nên xuất hiện chứ?” Ánh mắt Chu Vân Đình lướt qua mặt Lâm Uyển Tình.
Người này đúng là chuyên gia mỉa mai.
Mặt Lâm Uyển Tình biến sắc, cô ta véo Chu Bình An một cái. Chu Bình An mở miệng định thanh minh.
“Bình An, bạn của cậu hình như đang là nhân vật hot nhất làng giải trí?”
“Hả? Sao chú lại nói thế?”
“Tự lên mạng xem đi.”
Chu Bình An lấy điện thoại, Lâm Uyển Tình định ngăn lại nhưng bị hất ra.
Rõ ràng Chu Bình An đã thấy ảnh Lâm Uyển Tình hôn một nam diễn viên hạng ba trong xe. Tôi chợt nhớ hôm trước Chu Vân Đình từng tiếp phóng viên giải trí. Có lẽ chính anh đã thuê người theo dõi cô ta.
Với độ nổi của tên diễn viên kia, đáng lẽ chẳng lên được hot search. Hóa ra tất cả là kế hoạch của Chu Vân Đình, để dọn đường cho tôi trở lại Chu gia, giải tỏa tâm m/a trong lòng.
Nghĩ đến đây, tôi ngước nhìn Chu Vân Đình. Anh đang mỉm cười nhìn tôi, tôi lại càng nép sát vào người anh.
“Tối về nhớ thưởng cho anh nhé!” Anh cúi xuống thì thầm bên tai, mặt tôi ửng đỏ.
“Ái chà! Hóa ra Bình An bị cắm sừng rồi! Tội nghiệp quá!” Kiều Kiều cố ý hét lớn.
Lâm Uyển Tình níu tay Chu Bình An định giải thích, hắn thẳng tay t/át một cái. Lâm Uyển Tình ôm mặt khóc chạy đi.
Chu Bình An định đuổi theo, do dự rồi dừng lại, liếc chúng tôi một cái đầy hằn học trước khi quay vào thư phòng.
Dù gì đi nữa… phải công nhận… cảm giác này đúng là đã quá!
Tôi thầm reo hò. Chu Vân Đình bóp nhẹ eo tôi, khóe miệng anh nở nụ cười ranh mãnh.
“Mặt dày thế cũng dám đến nhà ta!” Kiều Kiều chế nhạo rồi quay sang hét lên lầu: “Ông nội ơi, chú nhỏ và dì về rồi!”
“Lâu quá mới về! Ông bà mong các cháu lắm!” Ông bà cười hiền từ bước xuống.
Trên bàn ăn, bà lấy ra một chiếc hộp nhỏ, bên trong là đôi vòng tay tinh xảo.
“Đôi vòng này không phải hàng hiệu, nhưng do chính mẹ thiết kế. Mỗi dâu nhà Chu đều có một đôi, đây là của con.”
“Con cảm ơn mẹ.” Tôi đỏ mặt nhận lấy.
Chu Bình An ngồi bên hoàn toàn bị bỏ rơi.
Sau bữa tối, chúng tôi tay trong tay về phòng Chu Vân Đình. Đến cửa, anh bế tôi lên.
Từ nhỏ, tôi và Chu Bình An đã chơi khắp mọi ngóc ngách trong nhà, duy chỉ căn phòng này chưa từng bước vào. Nhớ lần nọ cửa hé mở, chúng tôi cố nhìn tr/ộm thì bị anh phát hiện. Ánh mắt lạnh băng khiến cả hai sợ hãi rút cổ lại, cánh cửa đóng sầm.
Giờ đây tôi được chủ nhân căn phòng này ôm vào phòng.
“Ôi, em vào được phòng này rồi Chu Vân Đình! Là anh bế em vào đấy nhé!” Tôi cố ý chòng ghẹo.
“Ừm…” Câu nói tiếp theo bị chặn lại bởi nụ hôn cuồ/ng nhiệt của anh. Mãi sau tôi mới đẩy anh ra thở hổ/n h/ển: “Chu Vân Đình, anh…” Lại bị hôn ngập lời, lần này dịu dàng hơn. Chúng tôi chìm đắm cho đến khi cửa mở.
“Dì ơi đi dạo vườn… Á!” Kiều Kiều bịt mắt: “Cháu không thấy gì đâu, hai người cứ tiếp tục đi ạ!”
Chúng tôi mỉm cười nhìn cô bé chạy mất.
“Mình tiếp tục nhé, vợ yêu!”
“Vâng, chồng ơi…” Tôi vòng tay ôm cổ anh.
Đêm nay trăng sao thật đẹp.