Người anh cả lớn tuổi h/ận sắt không thành thép: "Chẳng phải đều là ki/ếm tiền cả sao, có gì khác biệt?"
"Vừa hay bắt được người này làm con tin, chúng ta cư/ớp vàng rồi chạy thôi!"
Giọng nói lo lắng vang lên: "Nếu không chạy thoát thì sao?"
"Không sao, anh đã dò la rồi, nhà giam ở đế đô ăn uống tốt hơn chỗ khác, đảm bảo em bữa nào cũng có dầu mỡ, cũng không uổng công anh đáp máy bay nghìn dặm đưa em tới đây."
Chàng trai tóc c/ắt ngắn trẻ tuổi gật đầu hài lòng, đối diện khuôn mặt vô h/ồn của tôi, hăm dọa nghiêm khắc:
"Lát nữa ngoan ngoãn nghe lời, nếu mày chịu làm con tin hợp tác với bọn tao cư/ớp bóc, lát nữa sẽ thả mày đi."
"Có thể thỏa mãn một nguyện vọng nho nhỏ của tôi không?"
"Nói!"
Tôi hoàn toàn không muốn đi thêm tình tiết phụ nào.
Cuối sách, đã không còn bất kỳ ghi chép nào về tôi.
Tôi dâng trọn trái tim chân thành, thật thà nói:
"Xem công lao tôi vất vả làm con tin cho các anh, sau khi cư/ớp xong, các anh có thể thuận tay cho tôi một nhát đưa tôi về trời được không?"
"???"
3
Cư/ớp tiệm vàng diễn ra vô cùng suôn sẻ.
Hai tên cư/ớp phân công trật tự, một tên cầm búa tạ đ/ập mạnh vào cửa kính.
Tên kia đang cầm d/ao giằng co với tôi không dứt:
"D/ao là của tao, mày buông ra!"
"Đại ca, anh chỉ cần động tay ch/ém vào cổ tôi một nhát, vạn sự tốt đẹp, không lãng phí thời gian của anh đâu!"
"Cút! Cư/ớp bóc và gi*t người, sự khác biệt bên trong này lão tử còn hiểu rõ, mày đừng hòng lừa lão đạp máy may lâu hơn!"
Bên cạnh, vô số người qua đường vây thành vòng tròn bàn tán sôi nổi:
"Cách cư/ớp nguyên thủy quá nhỉ."
"Cửa kính chống n/ổ đó khó đ/ập lắm, nhìn tên cư/ớp mệt thấy rồi, lâu thế này mà chưa vỡ được miếng kính nào."
"Chào mừng các bé mới vào livestream, hôm nay phát trực tiếp cảnh đ/ập tiệm cư/ớp bóc, mọi người nhấn nút theo dõi nhé, để phòng livestream của chúng ta— à, cảm ơn đại ca bảng vàng 'Ôn Thị Tùy Niên' đã tặng mũi tên xuyên mây, giờ trả lời câu hỏi của đại ca: chúng ta đang phát sóng ở ngõ Nam Hạng nha!"
Trong tiệm vàng, ngoài tôi còn có một cô gái trẻ chưa kịp chạy thoát.
Mặc bộ đồ hiệu đắt tiền, cô ta từ nhỏ được nuông chiều nên r/un r/ẩy ngồi xổm một góc, kinh hãi nhìn tôi và tên cư/ớp giằng co con d/ao.
Trong mắt vừa có sợ hãi, vừa có thán phục, ánh nước long lanh lăn tròn trong khóe mắt.
Tiếng còi cảnh sát càng lúc càng gần, tên cư/ớp đ/ập mãi không vỡ kính tức gi/ận đỏ mặt, rút từ túi ra con d/ao lò xo, ánh mắt hung dữ quét qua, tóm lấy cô gái trẻ đang ngồi xổm dưới đất, gầm lên dữ tợn:
"Dù có ngồi tù, hôm nay lão cũng phải kéo theo đứa ch*t thay!"
Lưỡi d/ao lò xo sắc bén khiến cô gái càng thêm mặt xanh như tàu lá, tạo nên sự tương phản rõ rệt với vẻ phấn khích của tôi.
Tình tiết tôi mong đợi tuy đến muộn nhưng vẫn tới.
Nếu ch*t đủ nhanh, còn tiết kiệm được tiền ăn tối nay.
Vĩnh biệt, nguyên chủ.
Nếu trên đường hoàng tuyền đuổi kịp nguyên chủ, biết đâu hai chúng tôi còn trò chuyện được.
Con d/ao lò xo giơ cao, giữa tiếng hét k/inh h/oàng của mọi người, tôi nhanh chóng lao tới trước mặt cô gái trẻ, liều ch*t che chở cô ấy sau lưng.
Tiếng thét vang lên không dứt.
Tôi cảm nhận lưỡi d/ao lạnh buốt đ/âm vào bụng, dòng m/áu ấm áp nhầy nhụa từ từ chảy ra.
Mất m/áu mang đến những cơn choáng váng, giống như khoảnh khắc tôi bị xe đ/âm ch*t ở thế giới nguyên bản.
Cảm giác an tâm quen thuộc ập tới, khiến người ta yên lòng khó tả.
Thiên địa đột nhiên mất hết sắc màu, cảnh vật trước mắt vỡ vụn thành vô số mảnh sắc nhọn.
Tôi nhắm mắt nở nụ cười giải thoát, không nhịn được thở dài:
"Cuối cùng cũng được ch*t rồi..."
Thân thể từ từ mềm oặt, trong tiếng gào thét đầy nước mắt của cô gái, tôi mê man khép đôi mắt lại.
Một giây cuối cùng trước khi mất hoàn toàn ý thức.
Tôi dường như thấy một chàng trai hốt hoảng dạt đám đông, khuôn mặt k/inh h/oàng ngập tràn sợ hãi.
Ôm lấy thân thể mềm oặt vô lực của tôi gào thét như đi/ên:
"Còn đứng ngây ra đó làm gì, gọi 120 nhanh lên!"
4
Nhìn nét mắt giống tôi năm phần, người này hẳn là Ôn Tùy Niên được viết trong sách.
Anh trai ruột của nguyên chủ.
Nhưng Ôn Tùy Niên tuyệt đối không thể nhìn tôi bằng ánh mắt lo lắng.
Sách miêu tả, kể từ khi nguyên chủ nhận người thân trở về gia đình họ Ôn, người gh/ét nguyên chủ nhất trong nhà chính là anh ta.
Ngày trở về nhà Ôn, Ôn Sơ Sơ - kẻ chiếm đoạt thân phận nguyên chủ suốt mười tám năm - bỏ nhà đi đêm hôm đó.
Sau khi được gia đình tìm về suốt đêm, cô ta ướt đẫm mưa như chú nai h/oảng s/ợ, cuộn mình trong ẩm ướt, khóc lóc trong lòng mọi người:
"Ba mẹ, anh trai, con tưởng mọi người không cần con nữa."
Ôn Tùy Niên đ/au lòng ôm cô ta vào lòng, quay đầu gầm gừ dữ dội với nguyên chủ:
"Đều do mày, đồ nhà quê, đừng tưởng có qu/an h/ệ huyết thống với tao, là có thể chiếm đoạt vị trí của Sơ Sơ trong gia đình họ Ôn."
"Tao nói cho mày biết, qu/an h/ệ huyết thống, mãi mãi không bằng mười tám năm chung sống!"
Lúc ấy, nguyên chủ mặc chiếc áo thun ngắn rẻ tiền, bên chân để gói hành lý đơn sơ, đứng giữa phòng khách lộng lẫy của gia đình họ Ôn, bị hơi lạnh thổi nổi hết cả da gà, không một ai nhìn thẳng vào cô.
Hình tượng thôn quê không hợp với nhà giàu như vậy, đương nhiên bị tầng lớp thượng lưu chán gh/ét.
Họ đồng lòng gh/ét nguyên chủ xuất hiện bất ngờ, phá vỡ sự bình yên vốn có của gia đình họ Ôn.
Kể từ ngày đó, nguyên chủ bắt đầu một năm dài nỗ lực chiều chuộng, chỉ để giành lại tình thân đến muộn từ gia đình họ Ôn.
Nhưng chỉ đổi lại ánh mắt kh/inh miệt của họ, cùng những đ/á/nh giá về nguyên chủ: "đồ nhà quê", "x/ấu hổ", "không đủ tư cách".
Cho đến cuối cùng, sau nhiều lần "h/ãm h/ại" giả thiên kim ngây thơ trong trắng Ôn Sơ Sơ, nguyên chủ bị đuổi khỏi gia đình họ Ôn, tay trắng, chẳng còn gì cả.
Giờ đây, tôi là người tiếp nhận số phận bi thảm này.
Con đường mất hết sắc màu này, nguyên chủ không đi.
Tôi càng không muốn ở lại thêm một phút nào.
5
Mùi th/uốc sát trùng nồng đậm tràn ngập khoang mũi, tôi gắng sức mở mắt, ngoái đầu nhìn, thấy ánh mắt hơi lo lắng của Ôn Tùy Niên.
Việc điều trị quá mức cần thiết khiến tôi - kẻ muốn tìm cái ch*t - lại sống sót.