Tình Mẫu Tử Như Bão Tố

Chương 1

12/06/2025 06:52

Tình Mẫu Tử Như Núi Lở

Đời trước, con gái đẩy tôi xuống hố thang máy:

'Chỉ khi mẹ ch*t, con mới được hạnh phúc.'

Nhưng nó không biết, người cha luôn mồm nói thương con ấy

chẳng cho nó đồng nào, còn muốn ép nó bỏ học để đi lấy chồng sớm.

Còn tôi, đầu tắt mặt tối, ăn tiêu dè sẻn, nuôi nó vào trường danh tiếng.

Nhận lại chỉ là h/ận th/ù, bị nó m/ắng nhiếc không xứng làm mẹ.

Trở lại kiếp này, tôi đ/á phăng nó ra cửa:

'Đi đi! Theo đuổi hạnh phúc của mày đi! Tao xong phận sự rồi!'

1

Vừa trọng sinh đã nghe điện thoại từ giáo viên lớp học thêm:

'Mẹ Thiên Thiên à, còn 3 tháng nữa là đến cuộc thi hội họa. Đạt giải sẽ được tuyển thẳng vào học viện nghệ thuật danh tiếng.'

'Cháu có năng khiếu bẩm sinh, tiếp thu rất nhanh.'

'Với trình độ hiện tại, chỉ cần luyện tập đều đặn, top 3 là điều trong tầm tay.'

'Trung tâm đang mở lớp cấp tốc, cuối tháng khai giảng, chị cân nhắc nhé.'

Nghe lời cô giáo, lòng tôi chùng xuống.

Con bé thích vẽ từ nhỏ, ước mơ thành họa sĩ.

Nhà không khá giả, tôi vẫn dành dụm cho nó đi học, sắm họa cụ đắt tiền.

Tính lại đã gần chục năm, tốn cả trăm triệu.

Kiếp trước, tôi cũng nhận cuộc gọi này.

Khóa cấp tốc 3 tháng kèm ăn ở, hết hơn 4 triệu - bằng nửa năm lương tôi.

Lúc đó phát hiện chồng - Đàm Hồng Vĩ ngoại tình, nhân tình đã mang th/ai 4 tháng. Hắn bắt tôi ly hôn để cưới tiểu tam.

Hắn muốn chiếm hết tài sản, tôi không đồng ý. Hắn liền phá rối việc học vẽ của con, bảo mẹ hắn đến công ty làm lo/ạn, ngăn con bé tham gia khóa học và cuộc thi.

Hắn biết tôi xem con là mạng sống, đe dọa nếu không từ bỏ tài sản sẽ tranh quyền nuôi con.

Cuối cùng tôi đành ôm con ra đi tay trắng.

Vì tương lai con, tôi dốc hết số tiền cuối cùng trong thẻ đăng ký khóa học.

May mắn, khóa học hiệu quả.

Con bé đoạt giải nhất toàn quốc, được nhiều học viện nghệ thuật săn đón.

Nhìn chiếc cúp, tôi khóc vì hạnh phúc.

Tưởng đã qua cơn bĩ cực, nào ngờ trong lễ trao giải, nó oà khóc tố cáo tội á/c của tôi.

Nó nói c/ăm th/ù tôi tận xươ/ng tủy.

Bảo tôi ép nó học thứ nó gh/ét, lãng phí tuổi xuân.

Bảo tôi ngăn cản nó gặp cha và bà nội - những người nó yêu quý.

Bảo tôi gh/en tị với hạnh phúc của nó, chia c/ắt nó với tình đầu.

Kết tội tôi dùng tình mẫu tử trói buộc tự do.

Cuối cùng, nó thốt lời:

'Một số người, không xứng được làm mẹ.'

Bài phát biểu gây bão mạng, cả xã hội lên án tôi.

Bao thanh thiếu niên đồng cảm, ngưỡng m/ộ sự dũng cảm của nó, trở thành fan cuồ/ng.

Còn tôi thành kẻ bị săn đuổi, nhận vô số cuộc gọi miệt thị, hộp thư ngập tràn lời cay đ/ộc.

Công ty sa thải vì ảnh hưởng uy tín.

Bạn bè họ hàng xa lánh.

Bị bạo hành mạng, tôi trầm cảm nặng, ngày ngày vật vã với th/uốc men.

Nó lén đổi th/uốc khiến bệ/nh tình thêm trầm trọng. Nhân lúc thang máy hỏng, dụ tôi ra hành lang, đẩy từ tầng 26 xuống hố thang.

Trước khi rơi, tôi nghe giọng nó đầy hằn học:

'Mẹ ơi, hy sinh lần cuối cho con nhé. Chỉ khi mẹ ch*t, con mới hạnh phúc.'

Tôi ch*t, nó đưa giấy chứng nhận trầm cảm, khai báo t/ự s*t với cảnh sát.

Th* th/ể nát tan của tôi bị nó vội vàng hỏa táng, chẳng cần tang lễ, ném tro vào nghĩa trang hoang vắng.

Nó nói cuối cùng đã được tự do.

Cả đời tôi hiến dâng thời gian, tiền bạc, tâm huyết.

Kết cục chỉ nhận được màn bội bạc thê lương.

Trong khi Đàm Hồng Vĩ và mẹ hắn - những kẻ chẳng từng đoái hoài đến nó - lại được chụp ảnh gia đình hạnh phúc, nhận lời chúc phúc từ cộng đồng mạng.

Tôi nâng nó lên đỉnh cao chói lọi, cuối cùng hóa ra mình là kẻ đ/ộc á/c.

Thở dài lạnh lẽo, tôi nói với cô giáo: 'Cảm ơn cô, nhưng việc này tôi không quyết được. Cô liên hệ với bố cháu nhé.'

Đã vậy kiếp này, tôi trả lại tự do cho nó.

Thích tình đầu, thích cha, thích bà nội - cứ việc đến mà sống cùng.

Tôi sẽ không quản nữa.

2

Buông lời ấy, tim tôi đ/au nhói.

Nhưng nói xong, cả người nhẹ bẫng.

Hóa ra buông bỏ ám ảnh, vứt bỏ gánh nặng, lại dễ chịu đến thế.

Đứng dậy, đảo mắt quanh phòng.

Trên tường phòng khách chi chít giấy khen, đều là thành tích hội họa của con bé.

Tôi tưởng nó cũng trân quý những vinh quang này.

Nhưng kiếp trước ch*t đi, nó quẳng hết giấy khen cùng đồ đạc của tôi vào lò th/iêu.

Căn hộ 3 phòng ngủ là thành quả bao năm vợ chồng tôi đ/á/nh đổi, giờ mới trả hết n/ợ.

Từ khi sinh con, Đàm Hồng Vĩ chê tôi thân hình sồ sề, ăn mặc quê mùa, da dẻ x/ấu xí.

Con gái chào đời, hắn gh/ét tiếng khóc đêm, bắt tôi ra phòng khách ngủ riêng từ đó đến giờ.

Hắn ở một phòng, con bé một phòng, phòng còn lại cải tạo thành xưởng vẽ.

Còn tôi phải ngủ giường sofa phòng khách.

Chỉ cần một ngày không dọn dẹp thành ghế sofa, hắn đã m/ắng tôi vô dụng, thà rước ôsin còn hơn.

Mẹ chồng không ngừng chì chiết, bảo tôi vô dụng không đẻ được trai, lại lười biếng, về nhà làm bà hoàng.

Ngày ngày tôi làm từ 7h sáng đến 4h chiều, về nhà vẫn phải dọn dẹp, hầu hạ hai cha con.

Vì muốn con có gia đình trọn vẹn, tôi cam chịu tất cả.

Dù sống như góa phụ, dù hắn chẳng bao giờ đóng đồng nào cho việc học của con, tôi vẫn không dám đòi ly hôn.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm