“Từ nay trở đi, mẹ sẽ không can thiệp vào bất cứ việc gì của con. Như con mong muốn.”
“Mẹ trả lại cho con tự do hoàn toàn.”
Nhìn căn phòng vẽ trống trơn, kết hợp với thái độ của tôi, con bé cuối cùng đã tin lời tôi.
Nó mừng rỡ không giấu nổi, khóe miệng nhếch lên: “Tuyệt quá! Cuối cùng bà già này cũng tỉnh ngộ rồi!”
“Con không muốn đi trại hè, cũng chẳng muốn học lớp năng khiếu nữa, được không?”
Tôi gật đầu: “Đương nhiên. Các khóa học sau này mẹ sẽ hủy đăng ký cho con.”
Nó suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Con đang hẹn hò một bạn trai rất tốt với con, bà không phá đám chứ?”
“Còn nữa, con ăn đồ hộp, đồ ăn vặt, bà không m/ắng con nữa chứ?”
“Bà không kiểm tra bài tập của con nữa? Chơi game bà cũng không cấm nữa phải không?”
Tôi chỉ gật đầu: “Tất nhiên, mẹ đã nói sẽ không quản con.”
Con bé hớn hở chạy về phòng, bắt đầu chơi điện tử.
Một lát sau, đồ tôi đặt đã đến.
Ngoài xiên nướng đẫm sốt, tôi còn đặt tới hai cân tôm hùm đất bày la liệt trên bàn, đủ cho một bữa no nê.
Vừa đeo găng tay nhựa xong, con gái đã ngửi thấy mùi thơm bước ra.
Nó ngạc nhiên: “Hôm nay ăn tôm hùm và xiên que? Tuyệt! Con thích nhất món này!”
“Bà già này cuối cùng cũng khai sáng rồi! Hay là bố nói gì với bà? Chắc chắn là công lao của bố đúng không? Chứ không bà đâu đối xử tốt với con thế này!”
“Bố bao giờ về? Con muốn ăn cùng bố, không muốn ngồi với bà già này.”
Tôi đắng lòng cười.
Kiếp trước tôi đúng là đồ ngốc, lại đi vắt kiệt sức lực vì đứa vo/ng ân bội nghĩa không biết phân biệt tốt x/ấu này.
Trái tim tôi dần ng/uội lạnh, chậm rãi nói: “Đây không phải cho hai người. Là cho riêng mẹ.”
“Hôm nay mẹ muốn tự thưởng cho mình nên đặt một bữa đại tiệc.”
“Con muốn ăn thì để bố con m/ua. Anh ấy yêu con nhất, chắc chắn không từ chối đâu.”
“Nếu con nũng nịu, có khi còn được ăn đồ ngon hơn.”
Nghe vậy, nó gi/ận dữ đi/ên người.
Lập tức hất tung hộp tôm hùm xuống sàn nhà.
Chiếc hộp vỡ tan, tôm b/ắn khắp nơi. Nước sốt đỏ quạch lẫn ớt bám đầy tường trắng.
“Bà già! Đừng có quá đáng!”
“Con đang băn khoăn sao hôm nay bà tốt thế! Hóa ra đợi con ở đây!”
“Con biết bà muốn con quỵ lụy, nhận lỗi, đồng ý tiếp tục học vẽ!”
“Con nói cho bà biết, tuyệt đối không đời nào!”
“Kiếp này, kiếp sau, kiếp sau nữa, con sẽ không đụng đến cọ vẽ! Càng không đi cái trại hè tồi tệ đó!”
“Bà không cho con ăn? Được! Con sẽ nhờ bố m/ua!”
“Con là cô công chúa cưng của bố, nhất định sẽ có đồ ngon hơn! Bà gh/en tức đi! Bà già đ/ộc á/c!”
Tôi thở dài.
Tính cách con bé quả nhiên di truyền từ bố - thứ lang sói vô ơn bạc nghĩa nhưng toàn mơ mộng hão huyền.
May mắn thay, nó chỉ thừa hưởng từ tôi ngoại hình và năng khiếu hội họa.
Con bé gọi điện cho Đàm Hồng Vĩ ngay trước mặt tôi.
“Alo bố! Con đói quá!”
“Bà già đặt đồ nướng với tôm hùm thơm lắm! Nhưng bả không cho con ăn miếng nào, còn bảo từ nay không quản con nữa. Chả hiểu phát đi/ên kiểu gì!”
“Bố m/ua đồ ngon về cho con nhé! Con muốn ăn tối với bố!”
“Vâng, vâng! Cảm ơn bố!”
Nó liếc nhìn hóa đơn của tôi rồi nghiến răng nói thêm: “Bả đặt 300 nghìn. Con muốn 600 nghìn! Chọc cho bả tức ch*t đi!”
“Hả? Mạng yếu ạ? Vâng, con cúp máy đây!”
Tôi lắc đầu ngao ngán.
Mạng yếu? Hay là nghe đến số tiền lớn thì “mạng yếu”?
Buồn cười thật.
Cúp máy xong, con bé ngạo mạn nhìn tôi: “Nghe chưa? Bố sẽ mang về 600 nghìn đồ ăn ngon!”
“Bố yêu con gấp trăm lần bà! Bà già keo kiệt này dám dùng đói khát đe dọa con!”
“Có bố đứng sau, bà không thể thắng được đâu!”
Nói xong, nó oai vệ quay vào phòng.
Tôi nhún vai, vừa ăn tôm vừa xem phim, tận hưởng sự thư thái chưa từng có.
Một tiếng sau, Đàm Hồng Vĩ về tới nhà.
Trên tay xách một hộp mỳ cay 9 nghìn.