Sau Lừa Cỗ Máy Ki/ếm Trai, Kích
1
Nửa mẹ khóc lóc điện thoại xuyên quốc gia:
"Bố t/ai n/ạn rồi! Không hai mươi viện phí, bệ/nh viện chịu cấp c/ứu!"
Tôi chút do dự, gom đủ bà. ngày sau, lại thấy bạn bè đăng trạng thái:
"Một trăm mét hơi nhỏ, tạm ơn mẹ hỗ trợ!"
Tôi gi/ận chất vấn, kết quả—
Mẹ "Lừa thì Con gái, sớm muộn gì cũng người khác!"
Bố "Ôi, đừng so đo nữa, hòa thuận quý."
Em "Chị gái mà chẳng đỡ đần trai? duy họ Từ, tiêu chút chị thì gì mà to t/át?"
Đã coi chỉ công cụ tiền, thì hãy chuẩn thần phé!
...
Tôi duỗi người, gập laptop lại.
Đã hai giờ sáng sau ca mí giằng co vô số lần, nhắc cần giấc sâu để phục.
Vừa đ/á/nh răng rửa định tắt đèn, video đột ngột lên chói tai, từng liên tục khiến bất hoang mang.
Vừa bấm nhận, mẹ tóc rối bù, nước nước mũi nhễu nhại, tiều như mất h/ồn, bất chấp hình tượng gào thét:
"Sơ Vi! t/ai n/ạn rồi! tốn tới hai mươi vạn, bác sĩ chịu c/ứu, nhưng, nhưng lấy đâu ra!"
Tin dữ khiến đầu óc trống rỗng, ứng.
Mẹ thấy im lặng, càng gào thảm thiết hơn:
"Con nước ngoài bao nhiêu kiệm, c/ứu đi, mà!
Coi như mẹ mượn con, van đấy! Con định mặc kệ ch*t Con muốn gi*t à?"
Tôi gắng bình tĩnh, giọng r/un r/ẩy:
"Con gửi trước, thiếu sẽ lo, mẹ bác sĩ c/ứu ngay đi!"
Mẹ đưa tay quệt mũi, tùy tiện chùi lên áo:
"Ừ, nhanh lên, mạng trông đó!"
Dù trước giờ qu/an h/ệ với gia nhưng gặp lớn thế chẳng nghĩ ngợi gì thêm, vội máy mẹ.
Giờ nghĩ lại, lúc máy nhanh, thì giây sau nghe quát m/ắng bực dọc vệ bệ/nh viện:
"Người mẫu mạng nào đây? Đoạn kịch bản này lại mấy lần rồi, ngay! Đừng ảnh trật tự công cộng!"
Cũng sẽ thấy mẹ thong thả lấy khăn giấy lau mặt, chải lại tóc, vẻ đ/au khổ biến mất, nở nụ cười đắc ý.
Chuyển mười tám cuối cùng mẹ, thời sao.
Từ khi tốt nghiệp chi nhánh nước nhân viên thấp cổ bé họng leo lên trí quản lý sản phẩm. chút nhưng chi sinh nước ngoài đắt đỏ, ba năm chỉ dành dụm được ngần ấy.
Dù đủ viện phẫu chi phục sau này cũng lớn. gian ngắn thế, đâu ra số khổng lồ ấy?
Tin nhắn bỗng hiện lên.
"Muộn thế này còn nộp công việc à? Không sợ kiệt sức Đi đi."
Tôi như bám được phao c/ứu sinh, bấm ta.
Chưa đầy giây, máy nhấc ngay.
"Ủa? Hiếm khi chủ động đấy. Có gì?"
Giọng lơ đãng, khác hẳn vẻ nghiêm chỉn chu thường ngày công ty.
Tôi gắng kìm nấc, giọng vẫn bần bật:
"Thời An, t/ai n/ạn nhưng gom đủ viện phí..."
Giọng trở nên nghiêm túc.
"Đừng khóc, Sơ Vi, nghe nói.
Tiền đừng lo, việc mấy năm nay cóp kha khá, lo đóng c/ứu trước đã."
Tôi định chối, nghĩ tới thể kịch, nỡ mở lời.
Anh tục, cãi lại:
"Anh thắng coi như từ trả sau, nghe lời."
Dứt lời, thông báo lên, hai tài khoản.
Tôi ơn, vội mẹ, nhưng mẹ âm.
Gọi lại cũng nghe, tưởng mẹ bận trong bệ/nh viện, nghĩ nhiều.
Sáng hôm sau, mẹ chỉ nhắn vắn tắt: Đóng rồi, mẹ bận viện gì mới sẽ báo.
Thời thấy thất thần, mấy ngày này giao nhiều việc.
Dù vẫn tính nhầm phần chia lợi nhuận dự án, khi phát hiện thì nộp lên rồi.
Tôi vội lỗi với Ở công ty, luôn lạnh, ngẩng lên nhìn.
"Lúc duyệt sửa rồi, về đi."
Lòng ơn lần, nhưng tiện bộc lộ, lỗi về bàn.
Vương chủ quản đối diện liếc An, cúi đầu xuống lẩm bẩm:
"Ôi giời, giúp được người trong mộng, cười toe toét đến tận mang tai rồi kìa, chà, công khoe còn đoan hơn anh."
Ngay Tuân sách đen. Tuân năn nỉ mới chau mày vừa ta ra.
Tan làm, nóng mẹ tình hình, vẫn nhấc máy.
Bực mở bạn bè, bỗng sững sờ trước dòng chữ bức ảnh ngắn ngủi.
"Một trăm mét hơi nhỏ, tạm ơn mẹ hỗ trợ."
Tôi rõ giấy chứng hữu đỏ chói, hay tấm ảnh phúc mẹ sảnh b/án nhà, cái nào khiến tim đ/au hơn.
Tại hoàn toàn t/ai n/ạn! Sao lại con! Toàn bộ con! Lẽ nào đều đổ đặt cọc m/ua rồi sao!