Tôi dại ăn uống được. Nhưng chỉ cần ngắm lặng lẽ thế. tim đầy rãnh sâu của dường lấp đầy bởi tỏa từ nó.
Chủ hàng cẩn ôm dại, lại muốn dại thanh khiết, mà phải hồng nồng sôi nổi?”
Tôi ngừng chút, “Trước khi nở hoa, dại gì cỏ dại, chỉ dại rằng bông hoa, cỏ dại.”
Chủ hàng mỉm cười: “Bé gái nhỏ tuổi vậy mà thích hoa, thật dễ.”
Tôi hiểu ý nghĩa lời nói của bà, càng hiểu đồng cảm dưới vẻ mặt dịu dàng của bà. Hầu hết cô gái ở nông thôn. công, luôn tê liệt.
Bà “Mười cân lạc sao bông coi tặng cháu, lại cho cháu đồng cháu xe huyện xem đi, ở đẹp hơn.”
Tôi “Vậy cháu đâu xem ạ?” Bà suy chút, đưa cho địa chỉ.
3
Trường Hoành Câu.
Hôm nay lúc nữ nghỉ học.
Tôi đứng ngoài hàng rào sắt của trường, vươn cổ vào ki/ếm.
Tìm ki/ếm bông đẹp hơn mà chủ hàng đã nói.
Chỉ qua, chỉ bụi cây xanh mướt và cây ngô đồng.
Tôi bông dại trên tay, đưa cho bác bảo vệ.
Tôi muốn vào xem hoa, dùng để trao ạ?” Bác bảo hoa, lại cười “Không cần, cháu vào đi.”
Tiếp đó.
Cổng sắt toang.
Tôi vào khuôn trường.
Nơi tiểu của nhà ở cao hơn, ánh rộng rãi hơn.
Trên tường khắc phụ nữ vĩ Marie Curie, Nightingale, Margaret Thatcher, Võ Tắc Vương Chiêu Quân, Tống Khánh Đặng Siêu, Đồ U U, Dương Giáng, Trương Ái Linh…
Và ở cuối bức trên truyền, đoạn văn này:
“Tôi núi cao chứ phải suối muốn trên đỉnh muôn trùng núi xuống rãnh sâu tầm thường. Tôi tài chứ phải cỏ rác, đứng trên vai vĩ coi thường kẻ hèn nhát thấp hèn.”
Tôi cẩn và lặp lặp lại nhỏ đoạn văn này.
Ngẩng bốn lớn “Hoành Câu Cao”.
Đầu bỗng minh mẫn, bỗng nảy nở.
Từ miệng bác bảo vệ, nữ cần phí.
Nếu khó cuộc sống, hãy dùng thành tích để chứng minh xứng hỗ trợ.
Tôi khao mong đợi.
Trái tim, vào lúc đã định.
Tôi coi kỳ cuốn nào mình bảo vật.
Tôi coi kỳ dòng nào mình gặp châm ngôn cuộc đời.
Khắp các ngóc ngách làng quê, đều khẩu hiệu truyền thuộc đó.
Tôi, chưa từng ngẩng nhìn, dưới cảnh tỉnh của khẩu hiệu ý thức tỉnh ngộ càng mạnh mẽ.
“Hãy về Hoa Mộc Lan xưa, ai bảo nữ tử bằng nam!”
“Phát huy phong nữ anh hùng, hiện sức hấp dẫn văn minh!”
“Con gái vô tội, phụ nữ vô tội, ai tước đoạt quyền sống của chúng ta!”
“Tất gái đều theo đuổi cá thuộc về mình!”
“Họ bị hóa, bị thấp hèn hóa, bị phụ thuộc hóa!”
“Tiếp nhận giáo dục tham gia đứng cao xa!”
4
Tốt tiểu mười sáu tuổi.
Trong làng, ít cô gái tuổi đã bị ép nhà trai con.
Chị Xuân nhà cạnh ví dụ vậy.
Chị xinh đẹp, tươi tắn, trai làng tranh nhau cầu hôn.
Thậm đưa cho nhà chị vạn đồng tiền sính lễ.
Còn kỳ lên đứng làng.
Bố lấy điểm nhấn, trai cầu hôn miệng đòi muốn vạn đồng tiền sính lễ.
“Tiện giỏi, việc khỏe, sao vạn đồng.”
“Đừng trả giá, phải nhiều tiền vậy.”
“Xuân vạn phải có.”
Mẹ và tranh đấu đời, nhưng việc lại hiếm hoi hòa hợp thống nhất.
Nhưng dù khen ngợi giỏi giang nào ngoài, trai nào muốn đưa vạn đồng cưới về.
“Tiện giỏi mấy, chỉ tốt tiểu giỏi bảo thành đi.”
“Với thân hình g/ầy gò của nói đẻ, đâu còn bệ/nh Một vạn các cư/ớp tiền đi, b/án gái gì vậy.”
Dân làng chê trách và tôi.
Mẹ và mặt, từ dẹp bỏ “hôn của tôi.
Nhưng khi về nhà, trận.
Đánh đ/á/nh, đ/au đ/au.
Rốt cuộc lấy chồng.
Tôi suôn trung của mình.
Lúc Chung Bảo đã lên lớp chín, lúc tốt hai.
Tôi hộp bút của anh ấy, cặp mới, quần áo và kể bài tập sau giờ vẫn nguyên tinh.
Anh dưới của bố và bà, đặc biệt theo sắp xếp của giáo trường.
Nhưng thân hiểu tầm quan trọng của giáo dục vẫn sẽ khuyên bảo anh khổ tâm:
“Thi đậu trở thành niềm hào của làng tốt sao?”
“Học hành chăm tiền mời giáo nhà dạy thêm được.”
“Cháu đậu, sẽ lấy tiền dành dụm m/ua cho cháu chiếc điện sau cháu lên trung trú, chúng ta dễ liên lạc.
Họ nghe nói, trẻ nhà ai trung ở ngoài thuật nghìn.
Họ càng nghe nói, trẻ nhà ai đậu thành phố lớn, m/ua xe lại m/ua nhà.
Họ rất rõ lạc hậu của nông muốn lộ diện, chỉ đường hành.
Họ hết mọi thứ.
Chỉ là, muốn cho biết.
Lời nói của chỉ có:
“Con gái để gì, rồi gả cho khác.”
“Học xong cầm bằng tốt hai gả được.”
“Thật ai muốn, công nhà máy, mỗi gửi tiền về nhà.”