Cô giúp đỡ vậy, vậy mà kéo theo mà quýt với trai cô ấy?
Còn nữa, biết đâu tay…
Trong nghĩ nhiều nhiều.
Cả đêm ngủ, cuối hôm chợp chút.
Mở ra nhận được nhắn WeChat cô Tống.
Mở là: 'Giang Dương em, chị biết lâu rồi.'
Biết lâu rồi? Dương lâu rồi?
'Chị hy em đừng gánh nặng, em hay không, đó đều là chuyện của đến với nhau chị vui, thật Chị hy các nhóc phúc nhé!'
Chỉ vài đơn giản, lắng của rơi kịp ngăn.
Khi trả phòng, Dương đã lái xe đợi cửa khách sạn.
Tôi trên biết gì.
Chỉ uống liên tục.
Anh nói: 'Anh nghiêm đấy.'
Mắt long lanh, những ngôi sao trên trời.
Dù trăng xám nhưng những ngôi sao ở đó, đường cũng khó đi.
Tôi nghe tiếng tim mình đ/ập thình thịch.
Anh lái xe về trước, xong đó rồi im lặng.
Nhưng nắm vô lăng trên trán còn những giọt mồ hôi li ti.
'Được, chúng ta xem Lúc này, muốn lắng nữa, chỉ muốn ở bên này.
Ai ngờ vừa Dương gi/ật mình.
'Làm vậy? Còn học nữa mà!' vội vàng nói.
'Xin nghỉ!' Lần tiên trốn học, và Dương ở bên hồ lớn trường, gió cuộn hồ dậy đợt sóng, nghe tiếng tim mình đ/ập.
Anh thẳng vào khẳng chỉ mình tôi.
Tôi tả cảm giác này, lúc đó trái tim sự điều khiển của tôi.
Anh bế lên, lớn tiếng nói: 'Chúng ta ở bên nhau rồi! Chúng ta ở bên nhau rồi! Chúng ta mãi mãi ở bên nhau.'
Mùa đó về nhà, cô Tống biết chúng ở bên nhau, vừa khóc vừa nói: 'Cô biết chúng ta duyên.'
Rất duyên nên đã trở đình.
Nhưng tiếc ở bên Dương, tổn thương ruột thịt vẫn hoàn toàn tan biến.
Tôi nghĩ, biết đâu chúng kết hôn? nên để với ấy.
Sau cân nhắc, bỏ những công thêm xộn.
Chuyên tâm văn mạng và tìm thực thực vào công ty xếp hạng nhất ngành.
Nhưng kỹ mà là b/án hàng.
Vì cái được nhiều tiền nhất.
B/án hàng của chúng là dịch kiểm tra, chuyển ngành nhưng bản thân học cái này, nên đạt được kết gấp đôi với nỗ lực nửa.
Vì vậy đạo cũng nghênh chuyển vị trí.
Trong thời việc, hầu giấc ngủ cơ bản ra ít nghỉ ngơi, bận rộn ngừng xoay.
Giang Dương vừa m/ắng sa đà vào tiền bạc, vừa bị cho bữa khuya và bổ dưỡng.
Cuối thực sự nổi, đưa cho thẻ hàng nói: 'Đây là toàn bộ tiền tiết kiệm của nhỏ đến lớn, đủ để nghỉ ngơi chút chưa?'
Anh này, hoe.
Tính tốt, gi/ận dữ vậy.
Nhưng bản thân vậy chính là muốn bù đắp khoảng cách chúng đương tiền của ấy.
May mắn ngay cơ sắp nổi, thuyết của b/án được bản quyền.
Tôi cầm hợp đồng cho Dương xem, chỉ đ/au lòng gạt mái tóc rơi trên má ra tai.
Rồi ôm ch/ặt nói: 'Thật tốt, em nghỉ ngơi rồi.'
Lúc này, quyết chính là ấy.
Chuyện b/án bản quyền, chỉ cô Tống và Dương biết.
Tôi tiền đó hơi choáng váng, cảm thán mình sở hữu nhiều của đến thế.
Nhưng với mẹ ruột, bởi vì, đã còn tưởng nữa.
Tôi tiền m/ua phố, ghi tên và Dương. Vì mẹ tuổi càng ngày càng cao, nên vào phố, vậy bình khám bệ/nh m/ua đồ cũng tiện hơn.
Khi chìa khóa cho mẹ chỉ với rằng đây là tích góp nửa đời của là tất cho hãy trân trọng.
Bà lộ rõ sự tán thưởng đầy đặn.
Bà tham cẩn thận tỉ mỉ xong khen 'Niệm Niệm, tốt Nhà Dương chắc cũng mấy nhỉ?'
Tôi nhíu mày, trả lời.
Bà tự nhiều, tốt, học vấn tiền.
Thương cho em còn ly rồi, chẳng cả.
Nói rơi mắt, ánh buồn bã chằm chằm vào tôi.
'Hay là, nhường cho em con? Em thực sự vất vả..'
Tôi sắc nịnh nọt của lưng toát.
Rất bi thương, nhưng đã còn để khóc: 'Nếu còn nghĩ vậy, cho thuê.'
Tôi chối bắt bất hiếu.
Chỉ trích kỳ thi đại học hay về nhà.
Chỉ trích ra phố mẹ chồng, nhưng đến nắm cái cũng muốn.
Tôi lùng, đến chân đều do m/ua, lẽ là bù đắp tuổi thơ, bao nhiêu nay, gắng chứng minh điều đó, mãn yêu cầu vật chất của bà.
Mà bây giờ, chỉ giống trò lớn.
'Nếu còn nghe lần vậy, đừng gặp nữa, tiền phụng dưỡng chuyển kỳ cho bà.'
Bà sờ, ngờ vậy.
Tôi cũng lười đáp bỏ đi.
Sau cửa xong xuôi, và Dương kết hôn.
Tôi bảy vì bữa cơm mà khóc, tuyệt nghĩ rằng mình được phúc.
Lại cô Tống và trai trở đình.
Điều giống ông sợ nổi, cho viên kẹo.
Ngọt ngào thấm vào tim gan.
Chỉ là ngờ viên kẹo này, còn roj thật đ/au.