Lục Vũ lập tức biến sắc mặt, anh không nói gì nhưng tôi biết lần này đã chạm vào nghịch lân của Lục Vũ rồi.
Anh quay lại dặn dò tôi.
"Đừng vì nể mặt chị Vương mà qua lại với cô ta, còn nữa, đừng cho Lâm Duyệt về nhà nữa, nhớ kỹ nhé."
Tôi gật đầu nói "Vâng".
Sau khi đến bệ/nh viện, bác sĩ kiểm tra một loạt rồi bảo không có chuyện gì.
Em bé vẫn ổn, có lẽ tôi chỉ bị hoảng quá, cơn co thắt giả thôi.
Lục Vũ thở phào nhẹ nhõm.
11
Một hôm, sau giờ tan làm, tôi tình cờ gặp chị Vương và Lâm Sở Hồng đứng cùng nhau.
Hai người đang nói chuyện gì đó, đột nhiên nghe thấy chị Vương quát m/ắng Lâm Sở Hồng.
"Kiếp sau được vô ưu vô lự không tốt sao? Mày lỡ bước một lần là vạn kiếp bất phục đấy."
Lâm Sở Hồng quay người bỏ đi, lại bị chị Vương kéo lại.
Nhưng Lâm Sở Hồng không thèm nghe, lập tức lái chiếc Ferrari đỏ phóng vút đi.
Rõ ràng, qu/an h/ệ giữa chị Vương và Lâm Sở Hồng không bình thường.
Chuyện của Lâm Sở Hồng, chị ấy biết rõ từng chi tiết, rốt cuộc họ có qu/an h/ệ gì với nhau?
Tôi đứng ở góc khuất, đợi đến khi Lục Vũ gọi điện mới ra.
Lên xe, tôi thẳng thắn hỏi Lục Vũ: "Anh ơi, dì ở địa phương này có người thân gì không?"
Lục Vũ nhìn tôi đầy ngạc nhiên, rồi cau mày: "Sao thế? Dì lại tìm em à?"
Tôi lắc đầu: "Là chị Vương, em vừa thấy chị ấy với Lâm Sở Hồng cùng nhau.
Tôi kể lại những lời nghe được cho Lục Vũ, anh trầm ngâm suy nghĩ, chỉ bảo tôi yên tâm, để anh xử lý.
Bụng tôi ngày càng nặng nề, nghén dần giảm, ngày nào cũng ăn uống ngon miệng.
Gần đây, huyện lân cận xảy ra động đất, hơn trăm người bị nạn, ông Lục lập tức quyên góp năm triệu tệ.
Còn đích thân dùng danh nghĩa khách sạn Kim Hoa, cử hơn chục xe chuyên chở vật tư c/ứu trợ, hành động cực kỳ phô trương.
Tôi tranh thủ xem qua, không để tâm lắm.
12
Suốt thời gian này, khi đi làm, chị Vương cố nói chuyện với tôi đều bị tôi gạt đi.
Lâm Duyệt trái lại yên lặng, không gặp lại nữa.
Lục Vũ dạo này, không biết bận gì, ngày nào cũng về rất muộn.
Cho đến một hôm, điện thoại tôi đột nhiên nhận được tin nhắn lạ.
"Muốn biết bí mật của chồng cô Lục Vũ không? Cảnh Giang phòng 1202, đến mà bắt gian."
Tôi chỉ nghĩ là tin nhắn l/ừa đ/ảo, nhưng không kìm được tò mò.
Gọi điện cho Lục Vũ xong, tôi thẳng tiến đến địa điểm đó.
Phòng 1202, tôi gõ cửa.
Người mở cửa là Lâm Duyệt.
Nói ra thì đã lâu lắm tôi không gặp cô ta.
Cô ta chỉ mặc đồ lót mỏng manh, ánh mắt mơ hồ, trông không được tỉnh táo.
Thấy tôi, cô ta cười "ha ha" hai tiếng, ng/ực rung lên, ra hiệu mời vào.
Tôi bước vào trong, đèn ấm bật sáng nhưng vẫn tối mờ.
Liếc nhìn qua, trên giường có một người đàn ông đang nằm.
Lâm Duyệt khoanh tay, dựa vào tường, thản nhiên nhìn phản ứng của tôi.
"Bạch Tịch Nhan, cô có thể giữ đứa bé, nhưng Lục Vũ sẽ không cho cô một xu nào. Giờ tôi cũng đã có th/ai, nếu cô còn chút tự trọng thì tự biến đi, tôi cho cô năm triệu tệ, cút xa khỏi đây."
Tôi bật cười phá lên.
Lâm Duyệt thấy tôi cười lại càng tức, định xông tới đ/á/nh tôi.
Tôi vung tay t/át cô ta một cái: "Đồ ngốc, mày không xem mình nặng bao nhiêu ký à, b/án thịt xong còn không biết chủ m/ua là ai."
Lâm Duyệt trợn mắt gi/ận dữ, gào lên: "Lục Vũ, con khốn này đ/á/nh em, anh dậy đi, gi*t nó cho em."
Cửa vang lên tiếng cười khẽ, Lục Vũ bước từ ngoài vào, chẳng thèm liếc nhìn Lâm Duyệt đang gần như trần truồng, tiến lại ôm tôi sang một bên.
Lâm Duyệt sững sờ, lùi vài bước, ánh mắt tỉnh táo hơn chút, nhìn chằm chằm Lục Vũ.
"Sao anh lại từ ngoài vào?"
Như chợt nhớ ra điều gì, cô ta chạy đến gi/ật tấm chăn trên giường.
Trong chăn nằm một gã đàn ông lực lưỡng, cơ bắp cuồn cuộn, trông rắn chắc khỏe mạnh.
Cũng là may cho Lâm Duyệt.
Nhưng Lâm Duyệt thét lên: "Á! Sao lại thế này?"
13
Người đàn ông trên giường ngồi dậy, chưa kịp để tôi thấy rõ, đã bị Lục Vũ che mắt lại.
Gã đàn ông giọng thô ráp, hơi khàn: "Đi thôi em gái, anh sẽ chịu trách nhiệm với em."
Vừa nói vừa mặc quần áo.
Lâm Duyệt co rúm trong góc: "Anh đừng lại gần."
Mắt cô ta đỏ ngầu, gào vào mặt Lục Vũ: "Sao anh nhẫn tâm thế? Em còn mang th/ai với anh đây này."
Lục Vũ cười khẽ: "Con? Anh chưa từng đụng vào em, lấy đâu ra con?"
Lâm Duyệt đờ đẫn tại chỗ, hoàn toàn sụp đổ.
Lục Vũ dắt tôi, quay lưng bỏ đi.
Lâm Duyệt hét theo sau lưng: "Lục Vũ, anh sẽ bị báo ứng, anh sẽ bị báo ứng, anh không sợ đứa con của anh..."
Chưa dứt lời, Lục Vũ tức gi/ận, quay lại đ/á một cước vào hông cô ta: "C/âm cái mồm thối của mày đi, sao không nói đây là báo ứng của mày? Luân hồi nhân quả, nếu mày không có á/c tâm, không gài bẫy anh, sao lại rơi vào bẫy của anh?"
Người đàn ông đứng bên đỡ lấy một cách tượng trưng.
"Tổng Lục, sau này cô ấy là vợ tôi rồi, lại còn mang th/ai con tôi, anh tha cho cô ấy đi, ngày mai tôi đưa cô ấy về quê."
Lục Vũ gật đầu hài lòng, nắm tay tôi quay đi.
Đằng sau là tiếng thét kinh hãi của Lâm Duyệt.
"Anh đừng đụng vào em, em không đi với anh đâu, em sẽ phá cái giống nòi quái th/ai này, em còn phải về đi học, anh là thứ gì mà dám động vào em?"
14
Về đến nhà, Lục Vũ ôm tôi hỏi: "Có sợ không?"
Tôi lắc đầu, rúc vào lòng anh buồn ngủ: "Không, em gan dạ lắm."
Khi nhận tin nhắn đó, tôi đã gọi ngay cho Lục Vũ.
Lục Vũ trong điện thoại bảo, để tôi qua xem một vở kịch lớn.
Tôi bắt taxi đi ngay.
Quả là một vở kịch lớn.
Hóa ra, suốt thời gian qua, Lục Vũ bận việc này.
Lâm Duyệt luôn lén quấy rối Lục Vũ, anh không chặn thì cũng phớt lờ.
Không ngờ, Lâm Duyệt có chút bản lĩnh, len lỏi vào nội bộ công ty Lục Vũ, thường xuất hiện bên cạnh anh khi anh tiếp khách, công khai lén lút quyến rũ anh.
Có lần, Lục Vũ uống một ly rư/ợu, xong không lâu sau đã choáng váng.
Quay lại thấy Lâm Duyệt, anh cảnh giác ngay, lập tức liên lạc trợ lý, tìm một người đàn ông, tương kế tựu kế.
Sau đó, Lâm Duyệt tưởng thật là đã qu/an h/ệ với Lục Vũ.