「Mẹ, con muốn nhường cho nữa, con sắp thi chuyển cấp rồi, cũng cần môi trường tập thoải mái.」
Bố nuôi Tình nhưng bao giờ nghĩ đến việc bòn rút nguyên nhà.
「Thế này Tình, tối con tạm sofa nhé, mai dọn cho con.」
Quả hổ là con gái nhà gia, biết thân phận thật, bệ/nh công chúa bẩm sinh vẫn phát tác lúc.
Cô đỏ mắt, khóc nức nở tỏ vẻ oan ức.
「Nhưng chiều hứa cho rồi mà. Ngủ sofa lạnh lắm, chật... Em muốn sofa.」
Bố lúng dỗ dành.
Tôi phắt dậy, giọng lạnh băng: bị bọn dắt ăn xin, chẳng ổ chó cũng ngon lành sao?」
「Chúng cùng huyết thống, cho chỗ là nhân hỏi nữa?」
Bố ngỡ ngàng nhìn tôi.
Ngô Tình khóc thảm thiết 「Chị thì đây!」
Nói rồi dậy vờ bước đi.
Bố mặc: 「Tiểu hồi Tình về có hỏi kiến con mà...」
Lúc ấy, trọng sinh, cũng ngây thơ lương ủng hộ việc tốt mẹ.
Nhưng muốn nhân hội trả th/ù Tình.
「Vâng, nhưng thấy hỏi quá nhiều sao?」
Ngô Tình khóc to hơn, lảo đảo về phía cửa.
「Đều tại em, vô nghĩa, đây!」
Tôi xông tới nắm cổ áo 「Ai đuổi đi? Diễn thôi!」
Anh đến hỗ trợ.
Ba giằng co, trong hỗn lo/ạn, những móng tay sắc nhọn chuẩn bị sẵn vào sau gáy Tình.
Anh vờ lại, nhưng chất khóa ch/ặt người.
Đến khi thét lên, mới gi/ật mình chúng ra.
Nhưng muộn.
Sau gáy Tình nát bươm đầy m/áu.
Nơi ấy, có một vết bớt.
Vết bớt có con ruột nhà gia.
5
Nhìn vết thương, hít hà trách m/ắng tôi.
「Tiểu sao con làm Có hài lòng cứ nói ra, sao động thủ?」
Tôi vờ ngạc nhiên: cố làm bị thương đâu ạ. Con muốn nhường phòng.
「Hay cho con vậy. Xin lỗi, là do con diễn đạt tốt.」
May mà thái độ khẩn, truy c/ứu.
Nghe được tôi, Tình mắt sáng rỡ, quên khóc.
「Cảm chị.」
Tôi nhìn vết thương trên cổ 「Xin lỗi vì làm bị thương, để đưa bệ/nh viện nhé.」
Ngô Tình vốn tham lam, lập tức đồng ý.
Bố đưa viện, bác nói vết thương nhiễm trùng nặng, điều trị cũng để s/ẹo.
Nhớ thứ bẩn bôi lên móng nhìn sắp khóc, muốn cười.
Nhưng làm bộ ân h/ận: 「Chị xin lỗi. Chị hứa khi lên cấp 3 được bổng, dành tiền cho tái tạo da!」
Bố thở xoa tôi.
「Biết sai là tốt, chi trả viện phí.」
6
Ca thuật công, da sau gáy Tình màng, hòa lẫn làn da trắng nõn.
Chỉ có điều, vết bớt biến mất.
Bố xếp cùng trường, cùng Ngày học, khoe khoang:
「Các bạn biết không, thuật tái tạo da tốn chục triệu đấy! Dù là con nuôi nhưng thương hơn con ruột!」
Giọng đầy tính.
Cô muốn biết mình được cưng chiều nhất nhà, bám theo có lợi.
Nhưng nếu biết vết bớt là chìa khóa trở về nhà gia, liệu cười nổi?
Bạn bè hiểu ẩn ý, trồ trước bộ đồ mới ta.
Bố cũng m/ua cho và quần áo mới, nhưng tiết kiệm lén trả lại.
Cô lộng lẫy trong đồ hiệu, giản dị như bóng m/a.
「Dù em, ngày làm bị thương, nhưng vẫn quý chị.」
「Có lẽ có xu hướng b/ạo l/ực, mọi nhường nhịn chút nhé.」
Kiếp trước làm gì, vẫn bôi nhọ khắp nơi. Khi nghĩ do tuổi thơ bất hạnh thông cảm.
Kiếp này, nuông chiều nữa.
Nói à? chả biết!
「Đừng có bịa chuyện! Nếu nhường phòng, ai thèm động tay?」
「Nói thật, nuôi như thú cưng thôi.」
「Mày bị bọn nuôi, biết đâu tiếp tay chúng trẻ con?」
「Sao những đứa khác bị b/án vẫn Hay có bọn chúng?」