Mẹ tôi vốn là một con cá Koi vàng vượt vũ môn hóa rồng.
Nhưng từ khi hóa rồng, bà chưa một lần trở lại.
Khi tôi thoát ch*t tìm đến nơi, bà đã trở thành Long Vương Phi, âu yếm nhìn công chúa nuôi:
"Bất cứ thứ gì con muốn, mẫu hậu đều sẽ đáp ứng."
Công chúa cười nhếch mép chỉ vào tôi: "Vậy thì l/ột da nó làm khăn chân cho con vậy!"
1
Tôi là con cá Koi duy nhất ở Tạp Ngư Cốc.
Cũng là mục tiêu b/ắt n/ạt của tất cả cá con nơi đây.
"Cha chẳng thương, mẹ chẳng đoái, cá vàng con nhảy vực sâu!"
Tôi co rúm bên vách đ/á thác nước, cúi gằm mặt, thu mình thành cục.
Chỉ mong chúng như mọi khi, thấy vẻ khúm núm của tôi mà bỏ đi.
"Trước mặt ta đừng giả bộ!"
Một cơn đ/au x/é da đầu, tôi bị lôi ngửa mặt lên.
Hồng Lý - con gái tộc trưởng trề môi cười lạnh: "Định giả nai tơ sao? Nói cho mà biết, hôm nay không ai bảo vệ mày đâu! Phải nhảy xuống đi!"
Nói rồi, nó kéo lê tôi đến mép thác.
Tôi vùng vẫy, tay m/áu me bám ch/ặt dây leo. M/áu hòa vào sóng nước.
Đau đớn x/é lòng, nhưng tôi không thể buông.
Ba mươi ngày nữa Vũ Môn mở, Long tộc sẽ chọn một cá con để vượt ải.
Vượt thành công sẽ hóa rồng, thoát kiếp phàm ngư.
Mười hai năm trước, chính mẹ tôi đã vượt vũ môn dưới tuyết bạc giữa trời hồng - điềm lành hiếm có.
Lúc đó tôi mới đầy tháng, khóc đòi mẹ. Vết răng non vẫn còn trên vảy óng của bà.
Mẹ dùng râu rồng lau nước mắt cho tôi: "Cưng đừng khóc, mẹ lên thiên giới ghi danh xong sẽ về đón con."
Thế nhưng từ đó, mẹ biệt tích.
Cá con trong cốc chế giễu tôi là đứa bị bỏ rơi. Hàng ngày hành hạ.
Tôi nhẫn nhục, âm thầm luyện tập. Chờ đợi năm 12 tuổi được chọn vượt vũ môn.
2
"Dùng hết sức đẩy nó xuống!"
Hồng Lý hét lên. Đám cá con ngập ngừng: "Thiếu chủ Ngân Lý đã dặn không được hại nó..."
"Cái đồ mồ côi này cũng đòi làm chị dâu ta?"
Tôi lắp bắp: "Tôi có mẹ... phải tìm mẹ..."
Hồng Lý đ/á hòn đ/á nhọn vào bụng tôi. Tay tôi dần buông lỏng.
Trong cơn mê man, tôi thấy bóng người áo bạc. Nhưng chưa kịp nhận mặt đã bị cái quẫy đuôi hung tợn đ/á/nh rơi xuống vực.
Tiếng cười của Hồng Lý vang vọng: "X/á/c nó sẽ tan xươ/ng nát thịt!"
3
Một con rồng vàng đỡ lấy tôi. Râu rồng ấm áp như vòng tay mẹ.
Bọn cá trên vách núi cúi rạp: "Bái kiến Long Mẫu!"
Hóa ra là Long Mẫu, không phải mẹ tôi. Tôi cúi đầu chua xót.
Long Mẫu đặt tôi trở về. Hồng Lý lườm tôi: "Đừng phá hỏng cơ hội của ta!"
Tộc trưởng đẩy tôi ra sau, đưa hai con mình ra mắt. Hồng Lý vênh váo tiến lên.
Ánh vàng lóe lên, tôi thấy rõ chiếc vảy trên đầu Long Mẫu có... hai vết răng nhỏ.