Âm thanh khí vang lên lần nữa: "Còn 120 giây, sắp khỏi vị diện nhiệm vụ."
Ta gắng gượng cười, hỏi Thần:
"Vừa rồi, gì?"
Hắn bỗng bừng mặt, ngượng ngùng mở lời:
"Kiều Tang, nếu nàng làm Tả Pháp, thì bổn chỉ có thể phong nàng làm Hậu..." Ánh mắt lấp lánh: "Nàng, có chăng?"
Ta gật liên hồi: "Bằng lòng, lòng. Một trăm lần lòng, ngàn lần lòng."
Trong mắt bỗng bừng lên vạn tinh thần, ôm ch/ặt vui sướng nói:
"Vậy chúng lập tức trở về giới, bổn sẽ Hữu bị lễ phong hậu trọng nhất!"
"Tốt."
"Đếm 60 giây..."
"Ừm, bổn lần thành thân, thết đãi lục giới."
"Tốt."
"Đếm 30 giây..."
M/a Thần đặt tay nắm ch/ặt.
"Mảnh chỉ cần nó còn, luận nàng nơi bổn đều có thể nhận được. Nếu lúc trước nàng nó, bổn đâu cần hao hai trăm năm mới nàng? sau cho ngoan, gi/ận dỗi mà vứt nữa!"
Ta giọng thốt lên tiếng "tốt" cuối cùng.
Theo lời cuối của hệ thống: "Dữ tải thành công, sắp khỏi vị diện."
Thân thể tiêu tán, Thần thoáng sững rồi chấn đến mức lặng.
Hắn há miệng, gắng sức bật ra câu hỏi:
"Kiều Tang? là sao vậy?"
Ta vuốt ve hắn, ngón tay hư ảo. Hắn cố tu cho tay r/un r/ẩy đặt đâu được, thân thể hóa h/ồn thể, bản thể tới.
"Tuế Hằng, xin lỗi, trở về rồi."
Hắn "Nàng về đâu?"
"Về giới nguyên người của giới nên sau khi đừng ngốc nghếch nữa, đâu."
M/a Thần hoài nghi, đáy mắt ngầu.
"Không, Tang." Hắn cố cho gào lên: nhất định sẽ nàng!"
"Tuế Hằng."
Xin lỗi.
"Kiều Tang!"
M/a Thần tuyệt vọng gào thét.
Đáp hắn, chỉ khí trải.
Ta thành công phục Thần Tuế Hằng, nhận khoản chia lời tám số, trở thành người đứng bảng tháng này.
Thế giới khó địa ngục phục thành công trong chưa ba năm.
Ta trở thành tân binh thoại nhất trong tổ chức.
Khi người tưởng sẽ viết tiếp thoại, từ chức.
Tổ chức lần giữ thậm chí đề nghị tăng thêm mười phần trăm hoa hồng, vẫn cự tuyệt.
Trước khi từ có chào tạm biệt 038.
Hắn im giây lát, rồi đưa một vật.
Mở ra, sau mới giọng:
"Tổ chức định, mang theo kỳ phẩm từ giới phục."
038 giọng nhẹ nhàng: "Chủ thể, mảnh nàng cứ yên tâm cầm dữ Thần nó cho nàng cuối cùng, tổ chức biết đâu. nhiên, sau khi nàng sẽ đoạn đối thoại của chúng ta."
"Cảm ơn ngươi, 038."
Trong cuộc phục gọi tên này.
Rốt cuộc ta—là kẻ phục, hay kẻ bị phục?
Ta trở về viện mồ côi.
Viện trưởng tái xám, mắt rỗng, chỉ nhẹ nhàng ôm một cái áp.
Trong bà, khóc nức đứa phạm lỗi, chỉ đi một câu:
"Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi."
Viện trưởng bà lưng âm thầm đợi khóc xong, rồi dịu dàng hỏi:
"Bụng đói đi nấu cho bát mì nhé?"
Cuộc của dường trở bình thường.
Ta một công ty rất bình thường làm kẻ làm thuê, sáng chín tối sáu giờ, chỉ nghỉ một ngày.
Đồng là kẻ kỳ quặc.
Bởi gọi rùa cưng của là Thương Giáp.
"Đã bao lần rồi, nó tên Tử!"
Ta lân, có lẽ vì phục thủy thổ, nó lạnh kim loại.
Nhưng nó dường lên chút ít.
Chắc là ảo giác thôi, miếng sắt thụ thể rồi sẽ ấm.
Hôm đó, thường lệ tan làm, đi quầy vịt quay, đứng ngắm một lúc.
Chủ quán thò "Cô nương, cô ngày vịt của khách sợ chạy hết rồi."
Trong công bọn cầm ki/ếm đồ đuổi nhau, vốn chỉ đứng xem, khi tỉnh cầm thanh ki/ếm đồ đ/âm thủng của đứa bé.
"Oa! ơi!"
Ta mười tiền lủi thủi về hộ.
Vừa tới dưới chung cư, đột nhiên dấy lên nóng.
"Đằng trước có anh COSPLAY trai kìa, mau đi!"
"Anh đang COS gì vậy? Tôn trong phim tiên hiệp sao?"
"Chất y phục quá, phát sáng, chắc tốn kém lắm."
"Chắc là công tử phú nhị đại."
Ta nín thở, chầm chậm tới, trong càng lúc càng nóng.
Ta dám lên tiếng, lẽ lưng trai COSPLAY.
Rồi tầm mắt đi.
Cái dáng vẻ ngốc nghếch toàn thân tên Thần n/ão kia thì ai?
Thật kỳ diệu, có những người, dù mặt, vẫn nhận ra được.
Bởi linh h/ồn, là đ/ộc nhất vô nhị.
Ta bịt miệng, dám gọi tên hắn.
Ta sợ đây là một giấc mơ.
Ta sợ sẽ biến mất trong mơ.
Nhưng dường phát hiện người lại.
Thấy mắt cười.
"Kiều Tang, bổn rồi, chỉ cần nàng lân, luận nàng bổn đều nàng."
Ngoại truyện Thần
Bổn Tả hai trăm năm, khi nàng biên cảnh, bổn nhận ra.
Lúc đưa Tả về, nàng dường mấy vui lòng.
Bổn buồn.
Nàng vẫn xưa.
Bổn trách việc nàng tự ý bỏ chức vụ.
Nhưng đôi mắt nàng lấp lánh, bổn thêm vài lần, liền mất chuyện ấy.
Bổn tặng nàng lân.
Nàng nhận.
Nàng dường bổn biết mình điều gì.