“Chị ơi, đừng hiểu lầm! Lúc nãy bọn em chỉ đùa thôi, con bé kia không xứng mang giày cho Từ thiếu gia, chỉ là đồ chơi ấy mà.”
“Đúng vậy! Ai chẳng biết qu/an h/ệ của chị và Từ thiếu gia? Ngoài chị ra, ai vào được mắt xanh của anh ấy chứ?”
Lê Tinh đắc ý dựa vào vai Từ Cảnh Châu, khẽ cười: “Tất nhiên rồi. Con nhóc đó chỉ là ván cược giữa tôi và anh Cảnh Châu thôi.”
Nàng ngẩng mặt, đôi môi đỏ mơn trớn cằm anh: “Hôm nay em về, anh không có chút biểu hiện gì sao?”
Từ Cảnh Châu đưa cho nàng hộp quà bên cạnh: “Bộ váy em thích trước đây, mở ra xem đi.”
Mấy công tử kia trầm trồ: “Úi chà, món quà tầm thường đã ba nghìn vạn, Từ thiếu gia quả nhiên hào phóng!”
Lê Tinh ôm cổ anh, cười mãn nguyện: “Còn có chút lương tâm. Nhưng con nhóc đó, khi nào anh định nói lời chia tay?”
Ánh mắt Từ Cảnh Châu chợt tối sầm, hôn lên mặt người phụ nữ trong lòng, giọng đầy dịu dàng: “Lúc nào cũng được. Hay là anh gọi điện ngay bây giờ?”
Lê Tinh khẽ cười kh/inh bỉ: “Chán thật. Lần này lại là anh thắng.”
Từ Cảnh Châu lấy điện thoại trước mặt nàng. Trước khi tôi kịp phản ứng, chuông reo vang lên.
Giữa quán bar ồn ào vốn chẳng đáng chú ý, nhưng đó là chuông báo riêng tôi đặt cho anh.
Ánh mắt Từ Cảnh Châu xoáy về phía tôi. Những người khác cũng ngoái lại nhìn.
Tôi gi/ật mình làm rơi điện thoại.
3
Tôi cúi gằm mặt núp sau đám đông. Từ Cảnh Châu liếc nhìn hình như không phát hiện. Tiếng chuông điện thoại nhanh chóng chìm nghỉm trong điệu nhạc bất ngờ vang lên.
Lê Tinh khẽ hích anh: “Sao thế? Anh đang tìm gì? Không phải là con bé đó chứ?”
Từ Cảnh Châu lắc đầu: “Làm gì có chuyện đó? Chỗ này nó không có tiền vào được.”
...
Tôi thất thểu trở về nhà, nằm vật ra giường khóc thành cơn.
Ký ức về lần đầu gặp Từ Cảnh Châu ùa về. Tôi đạp xe tránh anh băng ngang đường, đ/âm thẳng vào cột điện. Đang ôm chân rên rỉ, anh bỗng bế tôi lên. Gương mặt bên góc nghiêng đẹp tựa thiên thần.
Trái tim tôi đ/ập thình thịch, tưởng trời ban cho mối lương duyên. Nào ngờ đó chỉ là trò mèo vờn chuột do Từ đại thiếu gia dàn dựng!
Lời yêu thương của anh là giả! Lời cưới hỏi là giả! Tất cả đều là giả dối!
Trong mối tình này, kẻ dốc toàn tâm toàn ý chỉ mình tôi. Tôi đúng là đồ ngốc, nguyện dâng trái tim cho hắn giày xéo!
Còn hắn cười nhìn con nhóc nghèo bị vùi dập tan tành.
Đêm khuya, Từ Cảnh Châu mới về.
Bật đèn thấy tôi ngồi bệt giường, anh ngạc nhiên. Anh đến ôm tôi: “Vợ yêu, sao chưa ngủ? Anh dặn đừng đợi mà.”
Tôi gi/ật phắt ra, nước mắt lăn dài. Từ Cảnh Châu sửng sốt, lại gần ngồi xổm: “Sao em khóc? Trách anh về muộn à? Anh xin lỗi, lần sau sẽ không thế nữa. Đừng khóc nữa, anh xót lắm!”
Anh lau nước mắt, nâng mặt tôi đầy âu yếm: “Em tha thứ cho anh lần này nhé? Anh hứa sau này sẽ về trước 11 giờ, không để em cô đơn nữa.”
Nỗi uất ức trào dâng. Tôi nhìn anh, hít sâu: “Từ Châu, em chỉ hỏi một lần: Anh có thật lòng yêu em không?”
Anh thở phào cười: “Đương nhiên anh yêu em. Em nghi ngờ lòng anh, anh buồn lắm đấy.”
Yêu ư? Tôi cười gằn. Không trách tôi ng/u, tại hắn diễn quá đạt. Nói dối chẳng chớp mắt!
Nghĩ đến điệu bộ ân cần đều là giả, tôi không nhịn nổi, ném vali đã đóng sẵn vào chân hắn: “Cút đi! Tôi không muốn thấy anh nữa!”
Anh ngây người: “Vợ yêu, em nói thế là sao?”
Tôi lau nước mắt, không biết mình đang khóc hay cười, gằn giọng: “Chúng ta... chia tay!”
Từ Cảnh Châu sững sờ: “Em nghiêm túc đấy à? Đừng dọa anh! Là anh sai ở đâu? Anh sẽ sửa, em đừng bỏ anh! Anh thật lòng yêu em!”
Anh định ôm tôi, tôi né người. Đến giờ còn dám nói yêu?
Cơn buồn nôn trào lên. Tôi t/át đ/á/nh bốp, mắt đỏ hoe: “Từ Cảnh Châu! Từ đại thiếu gia! Kẻ nghèo rớt mồng tơi như em, sao xứng với tình yêu của anh?”
Gương mặt Từ Cảnh Châu dần đông cứng.
4
Giọng anh lạnh băng: “Dương Nhược, em theo dõi anh?”
Đến lúc này hắn chỉ quan tâm điều đó. Tôi cười đắng: “Buồn cười nhỉ? Nếu không theo dõi, sao em biết mình chỉ là ván cược của hai người?”
“Giờ người anh yêu đã về, anh không phải sống trong căn phòng chục mét vuông, giả làm người chồng mẫu mực. Thế là thoát khổ rồi nhỉ?”
“Thay vì đợi anh chán rồi đ/á em đi, sao em không tự mình kết thúc?”
Ít nhất, em còn giữ được chút tự tôn cuối cùng.
Trước ánh mắt chất vấn, hắn siết ch/ặt tay: “Tốt lắm Dương Nhược! Khá lắm! Nhưng đừng có hối h/ận!”
“Hối h/ận?”
Làm gì có chuyện đó? Tôi sẽ không còn là con ngốc bị hắn lừa gạt nữa.
Dương Nhược ngày xưa đã ch*t trong quán bar ấy, ch*t trong hai chữ “đồ chơi” của Từ Cảnh Châu. Theo đó là trái tim từng rung động vì hắn.
Tôi cười nhạo: “Từ Cảnh Châu! Cút ngay! Nhớ cho kỹ: Là Dương Nhược đã vứt bỏ ngươi!”