Tình cảm muộn màng còn rẻ hơn cỏ, một lần bất trung thì trăm lần không dùng. Đạo lý này tôi hiểu. Tôi gạt tay anh ta ra, giọng điệu lạnh lùng: "Những lời này, tôi một câu cũng không muốn nghe."

"Từ Cảnh Châu, tôi có tay có chân tự nuôi được bản thân, nhà cửa tôi cũng sẽ tự ki/ếm tiền m/ua."

"Anh xem, giờ tôi thuê căn hộ rộng hơn, m/ua váy đẹp, đi ăn nhà hàng lâu nay không dám ăn, còn không phải vắt kiệt sức làm mấy công việc một ngày, không có anh, tôi sống tốt hơn nhiều."

"Chúng ta không cùng thế giới, cố ép cũng chẳng có kết quả tốt đẹp, nếu anh thật lòng mong tôi tốt, đừng làm phiền cuộc sống của tôi được không?"

Anh ta đ/au khổ nhìn tôi, như muốn tìm chút nao núng trong tôi. Nhưng chẳng có.

"Nhược Nhược, trái tim thành khẩn của anh đặt trước mặt em, em thật sự không chút xúc động sao?"

Tôi suy nghĩ giây lát, lắc đầu trong ánh mắt mong chờ của anh ta: "Một chút, một ly cũng không, tôi thật sự không còn tình cảm với anh nữa."

Nếu có, đó chỉ là chán gh/ét.

Tôi nhìn thẳng anh ta, chân thành vô cùng: "Từ Cảnh Châu, chúng ta hãy giữ cho nhau chút thể diện cuối cùng đi."

Từ Cảnh Châu đờ đẫn đứng nguyên, nước mắt lăn dài trên gò má, trông thật tội nghiệp. Thế nhưng, tôi không hề động lòng.

Anh ta hít sâu, cười khổ. Sau đó đẩy xâu chìa khóa vào tay tôi: "Nhược Nhược, xin lỗi, những thứ này coi như bồi thường của anh cho em."

Tôi cự tuyệt: "Không cần, tôi muốn c/ắt đ/ứt sạch sẽ với anh."

Có lẽ thái độ lạnh nhạt của tôi khiến anh ta đ/au lòng, anh ta quay lưng lên xe trong cô đ/ộc.

Tôi không biết Từ Cảnh Châu rời đi từ lúc nào, chỉ biết chúng tôi đường ai nấy đi, không còn cơ hội quay đầu.

Hôm sau đến công ty, tôi và Tạ Tử Duy đều im lặng không nhắc đến chuyện tối qua. Ban đầu, tôi đã chuẩn bị tinh thần bị đuổi việc. Kết quả, anh ta như không có chuyện gì xảy ra, vẫn sai tôi làm việc này việc kia. Tôi cũng vui vẻ giữ được việc.

Chỉ là, thỉnh thoảng nhận được ánh mắt anh ta chăm chú nhìn, tim tôi vẫn đ/ập thình thịch. Dần dà, số lần Tạ Tử Duy đưa tôi về nhà tăng lên, tôi mơ hồ cảm nhận được: Phải chăng anh ta thích tôi?

Xét cho cùng, chúng tôi chẳng thuận đường nào, cũng chưa thấy anh ta nhiệt tình với nữ đồng nghiệp khác như vậy.

Hôm đó, vừa bước xuống xe anh ta, tôi không nhịn được hỏi: "Tạ tổng, phải chăng anh có tình ý với em?"

Tạ Tử Duy không né tránh gật đầu: "Ừ, em mới phát hiện sao?"

Tôi kinh ngạc: "Nhưng em không xứng với anh."

Anh ta cười: "Xứng hay không, không phải do em một người quyết định."

Tôi tiếp tục: "Anh biết đấy, giờ em chỉ muốn ki/ếm tiền."

Anh ta xoa đầu tôi: "Không sao, anh đợi."

Tôi: "..."

(Hết)

[Toàn văn hết]

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Vị hoàng đế vĩ đại nhất lịch sử bị tiết lộ lịch sử trong buổi phát trực tiếp, hôm nay cũng rất bối rối.

Chương 229
Khương Vạn Ninh ngoài ý muốn qua đời và trùng sinh đến Tu Chân giới. Thật vất vả, từ một tiểu tử nghèo túng, hắn tu luyện thành một đại lão trong giới tu chân. Ai ngờ, vào lúc cuối cùng khi muốn phi thăng, hắn bị kiếp lôi đánh trúng, thân thể tiêu tan, một thân tu vi mất sạch, còn bị tái sinh thành một hoàng tử đáng thương không được sủng ái trong Đại Thần quốc. Ngay khi hắn đang ở lãnh cung chờ đợi, suy nghĩ về việc chạy trốn khỏi hoàng cung, thì một khối màn ánh sáng oánh quang đột nhiên xuất hiện trên không trung của Đại Thần quốc. Tất cả mọi người ngẩng đầu lên và nhìn thấy khuôn mặt của người hậu thế trong màn sáng. Chủ bá lần thứ nhất trực tiếp: 【Thần chiêu Đại Đế, thần đức chiêu rõ, huy hoàng vạn cổ, nắm giữ công lao của Tam Hoàng Ngũ Đế, hậu thế chi đế không thể sánh bằng!】 【Kỳ danh —— Tiêu Lâm Uyên!】 Tất cả mọi người đều chấn kinh. Khương Vạn Ninh: Vẫn rất ngưu bức, chỉ là cái tên này sao nghe có chút quen tai? Lại suy nghĩ một chút, cái kia thật giống như...... Là tên của ta một đời trước?! 【Thanh lâu trước cửa quân không nói, gặp lại muôn đời người dưng】 【Nếu không có cảnh đức diệt khúc chiếu, lan đường hoa mộc sớm liền cành】 【Gia tài bạc triệu không đổi được một bát cháo gạo trắng】 【Tạo phản cuồng ma lâm chung di ngôn càng là trời mưa, nên trở về nhà gặt lúa mạch?】 【Click thì nhìn: Lưu manh đầu lĩnh hoàng hậu cùng hắn băng sơn hoàng đế lão công】 ...... Theo thời gian, trực tiếp tiếp tục, lịch sử bị kịch thấu càng ngày càng nghiêm trọng, đám người Đại Thần từ chấn kinh mất cảm giác đến xem náo nhiệt. Chỉ có Khương Vạn Ninh: Hôm nay ngón chân của ta chụp ra một tòa hoàng cung sao? Còn không có, nhưng mà nhanh. Kể từ khi trực tiếp xuất hiện, nội tâm Khương Vạn Ninh: # Hôm nay cũng là bị cầu vồng cái rắm nhảy khuôn mặt một ngày đâu. # Hôm nay ngươi còn không ngậm miệng sao? Vậy ta cũng chỉ có thể tự bế. Nội dung nhãn hiệu: Trùng sinh, Sảng văn, Trực tiếp, Chính kịch, Kịch thấu Lùng tìm chữ mấu chốt: Nhân vật chính: Khương Vạn Ninh ┃ Vai phụ: Tạ vô niệm, Nam Cung thư hoa ┃ Cái khác: Một câu nói giới thiệu vắn tắt: Nhóc đáng thương hoàng tử bị hậu thế nói là Thiên Cổ Nhất Đế? Lập ý: Văn minh, hài hòa, yêu quý sinh hoạt
0
Đúng Hướng Chương 23
Ma Gõ Cửa Chương 12