Hắn hơi ngẩng gật thì sao? Em gì?"

Tôi hơi ngượng, cảm thấy mình đa nghi: "...Ờ."

Suýt đã tin hắn!

Kể từ khi xảy chuyện đó, cũng chồn ngồi trên đống lửa, mang nỗi náy tội.

Trần liếc nhìn thêm chút thôi đã phải dò phản ứng bố mẹ.

Dĩ nhiên, họ phát hiện gì.

Kỳ nghỉ bắt đầu, đã thấy cũng chướng mắt: "Suốt chỉ chơi game, nướng, sắp tốt nghiệp rồi mà lo toán gì. Thi tiếng Anh cấp phải không? Có thấy từ bao giờ."

Trần bên cạnh cười: sao dì, sẽ đốc thúc chị học."

Mẹ sáng rực, bóc cam hài nhờ cậu nhé."

Linh mách bảo hai tháng này sẽ rất khó qua.

Quả nhiên, chiều tối khi phòng bố đều tỏ vẻ ơn rơi nước mắt.

Chỉ mình biết, đây không đơn thuần dạy tiếng Anh!

2

"Học mấy từ rồi?"

Hắn đứng cạnh hơi khom người, chống lên bàn.

Tôi ậm ờ: "Ừm... vài chục."

Ánh lộ rõ vẻ thường.

Hắn quyển từ điển trước mặt tôi: "Theo tiến độ hiện tại, mỗi phải ít nhất 100 từ."

Tôi rũ rượi: "Sao được? Gi*t đi cho xong."

"Khó lắm sao?"

"...Anh cũng trí nhớ phàm à?"

"Vậy bắt từ 30 từ, rồi 50, từ từ tăng lên 100." "Một mùa đủ."

Tôi h/oảng "Anh thực sự thích à? Sao còn hành hạ thế?"

Hắn xoa khóe miệng nhếch lên: hưởng."

"..."

"30 kiểm tra chính tả."

Hắn nhìn mặt nở nụ cười mị: sai từ, thơm cái."

Tôi nghẹt thở, trợn tròn mắt.

Không tin đưa yêu cầu trái đạo đức vậy.

Hắn không phải thật! thật bá nghiêm ngây thơ, không trêu chọc thế này.

Ba mươi qua nhanh chớp.

Trần đi tới ngón thon gõ nhẹ mặt chưa?"

Tôi ngước nhìn đầy bi thương: "...Em chưa nhập tâm chữ nào."

Đầu óc chỉ đến lời dọa hôn má hắn.

Trần nhíu mày.

Tim ngừng đ/ập.

"30 10 từ."

"Hả?"

"Học nổi không?"

Tôi gật lia lịa: được."

Hắn đi, tập trung.

Phù.

Tưởng đùa ngờ thật. Bất ngờ th/ần ki/nh giãn trí minh bật chế độ.

Chưa đầy đã thành, tin đọc lại... phát hiện sai bốn chỗ.

Tôi lo lắng liếc nhìn M/ộ.

Hắn trầm ngâm: ý đấy à?"

Mặt đỏ m/ắng bi/ến th/ái.

Hắn cười: "Lần này tha cho, lần sau sai sẽ không dàng thế đâu."

Tôi bỏ phòng khách xem TV, không muốn ở cùng thêm giây nào.

Trần cũng đi hỏi thăm kết quả tập, khen trí nhớ tốt.

Mẹ vui vẻ định nấu canh tối.

Tôi nằm trên sofa, ngồi cách nửa bước chân.

Hài lòng vì còn giữ ý khi người nhà.

Trần đang táo.

Tưởng ăn, ngờ đưa quả táo đã vỏ cho tôi.

Tôi liếc sợ bà phát hiện khác thường - trước giờ tốt thế.

May đang cây ngoài ban công.

Tôi vội ăn tr/ộm.

Trần cười lươn: "Ngon không?"

Tôi gật qua quýt.

Mẹ phòng khách, thấy trái táo to đùng trên càu nhàu: "To thế ăn hết nổi không? Chẳng chia cho nửa quả."

Tôi ấm ức tay.

Trần mặt: "Em hỏi, con không lấy đâu."

Đạo đức giả!

Tôi tiếng.

Nhân lúc lưng lau điều hòa, nắm tôi.

Tôi gi/ật không được. Bàn lớn, hơn da đủ khiến không kháng cự nổi.

Mẹ bất cứ lúc nào. sốt ruột càng đắc ý.

Ngón men theo cổ trèo lên, cầm lấy quả táo đang dở.

Đúng lúc ngoảnh lại, nhanh chớp táo - ngay chỗ cắn.

"Soạt!"

Tôi nghẹt thở.

May cận thị không phát hiện, lẩm bố rồi bếp.

Tôi gi/ận dữ nhắn tin chất vấn: Sao ăn táo em!

Trần mỉm cười đáp: Ăn táo bạn dở, vấn đề?

Mặt bừng nóng.

Cầu c/ứu: Yêu tr/ộm dưới bố mà đối tượng họ thì phải làm sao?

3

Hôm sau đang mơ màng, chợt cảm nhận ánh đó đang dán ch/ặt.

Mở thấy M/ộ, gi/ật mình cuốn ch/ặt chăn: "Sao tiện phòng người ta?"

"Em không khóa cửa."

"Ổ khóa hỏng rồi."

Trần nhướn mày phát hiện điều gì thú vị.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm