Thật lý.
Lúc nói câu này, thức cảm lợi dụng để thành tích.
"Không cần đâu."
Tôi sờ vào chiếc nhẫn ngón giữa.
Anh nhìn của với vẻ bực bội: "Đừng m/ù quá/ng vì yêu nữa, gái trước thế, quá rồi.
"Dù gặp nhầm người, lao đầu vào ch*t chứ.
"Đời dài lắm."
Tôi quay lại nhìn ta, ra vẻ khuyên nhủ chân thành, lạ mà làm được dễ dàng.
Tôi mở chiếc túi xách mang theo, rút ra xấp tiền mặt, đặt ngoài công.
Anh mím môi: gì?"
Ý chấm dứt qu/an h/ệ.
Nhưng vẫn chân thành cảm ơn: "Cảm ơn anh."
Thẩm Tế bỗng cười lên, đôi mắt đen như hắc ngọc.
Bàn thon dài ngón vài trăm nghìn.
Vừa cười vừa từng một.
Cuối được tờ.
Anh đặt lại quay vẫy với tôi.
Tôi nhìn mấy tiền sót lại giọng vang vào tai tôi:
"Đi hết n/ợ rồi."
10
Sau về bình tĩnh lại, chuyện đều dấu hiệu từ trước.
Rõ trước khách sạn, sao sau lại thành làm việc ở ty.
Chỉ quá tin tưởng chưa bao để ý chi tiết nhỏ nhặt này.
Tôi cất chiếc váy vào tủ quần hỏi Thanh: về?"
Anh gần như trả lời ngay tức:
"Uyển vẫn chưa ngủ à?
"Ngày mai, thức đêm thành việc mai về."
Tôi trả lời, cuộn tròn sofa, lại suốt mấy qua.
Từ khuôn trường xanh ngắt bước thành phố phồn từ căn thuê cũ kỹ phía sau căn hộ sang trọng rộng rãi, càng nhưng hình trong ký ức lại càng mờ nhạt.
Tôi nhớ lại, tỏ tàng phóng khoáng: theo để chịu khổ."
Giờ bị xã hội mài giũa càng dịu dàng, càng khéo léo hơn.
Tôi mình sofa gửi mấy khung cảnh chọn.
Anh trả lời bằng tượng cảm tinh nghịch.
Chắc chắn phải chia tay.
Nhưng, phải lại thứ gì bằng.
Cố cảnh của tôi, sau cho nhiều yêu nhiều tiền bạc."
Trước kia, yêu tiền bạc mỗi thứ nửa.
Giờ yêu còn, thiếu hụt phải lấp đầy bằng tiền.
Tìm phụ nữ kia khó, chưa đầy nửa tiếng quá khứ của họ.
Chẳng qua trong đàm phán làm ăn, ông chủ gài cho Thanh. lại vài lần từ bèn lén nuôi cạnh làm đồ chơi.
Người phụ nữ tên Thịnh Duyệt, vấn đề gì lớn, điểm.
Cô yêu rất nhiều bạn trai, hầu hết đều giàu.
Cố lẽ vì điểm nghĩ dễ vứt bỏ.
Qua nhiều kênh, dùng tài khoản phụ kết bạn với cô ta.
Tin nhắn nhận câu:
"Em muốn không?"
11
Cô đồng ý rất nhanh, gửi câu: "Chị đảm bảo được ta."
Bên kia trả lời dấu nhưng nữa.
Hôm sau về, ra như đợi ôm.
Tôi ngồi sofa nhìn chằm chằm nhận ra bất thường, lại.
Nhanh bước tôi, khẽ hỏi: "Sao thế? Uyển Uyển."
Tôi nhìn cúi đầu nhìn tấm thảm dưới đất.
Khác với tấm thảm rẻ tiền trong thuê trước, ở giày, thận chọn loại tốt nhất, tự trải khắp nhà.
Tôi vất vả, đứng thẳng người, mồ lấm tấm trán "Trước trải, đương nhiên lượt anh."
Một sau, gom đủ cảm tiếng, giọng nghẹn ngào:
"Anh làm gì lỗi với không?"
Cố gần như quỳ xuống đất, giọng hoảng hốt:
"Uyển nghe ai nói gì hay sao?
"Bọn mình nhau nhiều thế, lần uống rư/ợu đàm phán làm ăn mà báo với em?
"Không, chưa từng lần nào.
"Em tin đi."
Anh vừa nói vừa r/un r/ẩy đưa sờ mặt tôi, giọng hèn mọn thảm hại:
"Uyển yêu nhất."
Tôi được bật cười.
Anh tài, vừa nói yêu vừa yên tâm vướng víu với phụ nữ khác.
Tôi quan sát kỹ cảm nói dối mà chớp mắt.
Chàng trai xưa tặng chiếc váy, vì muốn yên tâm mà nói dối rằng ngàn cuống bối rối, dường như nhiên mất trong dòng chảy thời gian.
Anh ch/ặt tôi, trán lấm tấm mồ lạnh.
Trước lại mở miệng, rút lại, thản nhiên nói:
"Em đùa thôi."
Anh buông lỏng, ngược lại nhìn túc:
"Uyển trò đùa vui đâu."
Anh túc, túc.
Ngừng cười nhìn "Vậy làm gì lỗi với không?"
Anh kiên đáp: "Không."
Ngay gạo đổi chủ đề:
"Thôi nói chuyện nữa, gợi ý gì không?"
Anh tự nhiên đưa điện thoại trước mặt tôi, lật hàng chục kế hoạch lưu.
Tôi liếc nhìn, tiếng:
"Làm to chút, mời tất họ hàng đi."
Anh qu/an h/ệ tốt với đình, ngạc nhiên ngẩng đầu: "Anh tưởng nhỏ.
"Đó chuyện cũ rồi."
12
Có lẽ sự c/ắt đ/ứt, lẽ do câu nói của khiến cảnh giác.
Suốt thời gian này, nhiên bay bay về nữa, bốn tiếng gần như ở suốt.
Anh trở lại hình đàn ông tốt tính trước, mỗi tan làm, việc đầu tiên làm ôm tôi, như thể quay về sống trong thuê.
Thiệp mời gửi hết khác, cười mời quen kẻ lạ dự tôi.
Có lẽ vì náy, lẽ vì sự vui, tặng gửi từng món một.
Chưa đầy ngày, đều chiều nào.
Tôi mỉm cười nhẹ đón nhận, đúng bổ sung thêm: "Đương nhiên bọn từ đại học giờ, dễ dàng."