Cuộc lần này vô cùng trọng. Dù là hội nghị bộ nhưng tham dự, thậm chí ảnh hưởng đến kết quả thực tập của chúng tôi.
Mọi tuy rõ tình hình nhưng thấy thư mục trống trơn của đều hiểu đã xảy sự cố.
Phòng im lặng.
Tôi trầm mặc một hồi lâu, gượng ép bản thân bình tĩnh lại, nở nụ với người:
"Xin lỗi án đã biến mất."
Cả phòng ngơ ngác.
Trưởng phòng nhíu mày định tiếng lời:
"Nhưng sao, đã trắng hai chỉnh lý nên nhớ rõ dung, thể thuyết cần tài liệu."
Nói xong, buộc mình chóng tập trung, tiết án bằng trí nhớ.
Tôi thể đảm bảo phục dựng giống đến 99% bản gốc.
Khi kết vỗ dẫn đầu.
Tôi mỉm thu laptop, liếc những mặt phòng.
Chu đang với tôi, khẽ chớp mắt hiệu.
Phó Ngô Vĩnh tỏ hài lòng.
Còn -
Mặt mày tái mét.
Tôi thầm nghĩ, đến nỗi thế chứ? Chỉ là xem mất mặt thôi mà.
Hai sau, hiểu nguyên nhân.
Cô ta đ/á/nh cắp án của mà bị, định chiếm dụng bản thảo của cuộc họp, nhân tiện hạ nhục tôi.
Nhưng ta ngờ rằng dù mất tài vẫn thể trơn tru.
8
Quả nhiên.
Tiểu phó ngắt "Sao nghe án này thế?"
Mặt lập tức đờ ra.
Đương nhiên rồi, vì y chang những vừa bày.
Bề ngoài bình thản nhưng reo hò: Đúng là đạo, phát ngôn chính x/á/c như d/ao ch/ém!
Tiểu gượng gạo: em và Sinh Sinh duyên, tưởng giống nhau."
Lời giải thích gượng gạo.
May ai lật tẩy, răng bầu khí ngột ngạt.
Cuối cùng, phòng bảo trợ ta phải dọn dẹp hậu quả.
Cuộc tiếp tục.
Lòng tràn ngập hả hê.
Vốn định toán trả đũa vụ h/ãm h/ại, nào ngờ đò/n công lại đến thế.
Chiều im hơi lặng tiếng thường.
Tối đến, phòng thông báo dời hoạt động sang nay, phòng reo hò.
Chu lại nhíu mày.
Điện vang của anh:
"Anh nay, em chứ?"
Tôi reply biểu tượng "OK": "Yên tâm đi, đâu."
"Ừ, anh qua đón."
"Vâng~"
...
Tan làm, vội vã rời hình như gấp.
Tôi theo nghiệp đến nhà hàng.
Hôm phòng hứng khởi thường, liên ép uống rư/ợu.
Là nhân viên dưới, chẳng ai dám chối, đành răng nâng ly.
Ba rư/ợu xuống, đã lảo đảo.
Đầu óc quay cuồ/ng, mắt lên.
Tôi cố gắng thái đến đón.
Nhưng vừa gửi xong, đã gi/ật phăng.
Là phòng ngồi cách hai chỗ.
Ông ta với sang tắt hình, đặt bàn: "Chưa uống mà đã dùng thoại!"
Nói nâng ly tôi, ánh mắt chằm chằm.
Bị dòm ngó chịu, đành nuốt ực phần rư/ợu lại.
Biết sao được, thời gian việc, sinh mệnh công nằm ta.
Không dám ý.
Đành bồ hòn làm ngọt.
Không mình tôi, tất nghiệp đều kém.
Kết phòng lại đề nghị sang hát karaoke.
Tôi đã nằm vật bàn, lịm cơn say, gọi dậy chối.
Trưởng phòng gi/ận.
Ông ta giây buông lỏng: "Hôm mệt rồi, giải tán thôi."
Cả phòng thở phào.
Đầu như búa bổ.
Men rư/ợu liệt th/ần ki/nh, mò mẫm tìm bằng chút sót lại -
Trống rỗng.
9
Điện đâu?
Ý mơ hồ.
Bỗng đến đỡ dậy: "Sinh Sinh, bạn trai ở khách sạn bên cạnh, tớ đưa qua."
Tôi chằm chằm mấy giây mới nhận ra:
Đồng nghiệp Hoan.
Cô dáng mảnh, tình trầm lặng, thường ít nhưng chúng khá thân.
Hôm đều bí tỉ, uống th/uốc cảm nên thoát nạn.
Tôi buông lỏng cảnh giác, cơn càng dâng cao.
"Ừ, cảm ơn cậu."
Tôi thái dương: "Phiền quá."
Cô cười, im lặng dìu đứng dậy.
Gió lạnh.
Ra khỏi nhà hàng, co ro nhưng cơn gió khiến óc quay cuồ/ng.
Nghiêm Hoan g/ầy gò nhưng rất khỏe, vững vàng đỡ vào khách sạn kề.
Tầng ba.
Không phân biệt phòng nào, dùng thẻ mở cửa dìu vào.
Chút tỉnh cùng trỗi dậy, nhíu mày: "Chu đâu rồi? Sao thẻ phòng lại ở cậu..."
Nghiêm Hoan ngập vào nước trên giường:
"Kìa, nước bạn trai anh chút việc, về."
Nói đắp chăn tôi: "Say chịu lắm, nghỉ đã."
Nhìn chiếc thuộc, yên tâm.
Đó chính là nước của Ý.
Thời mới anh chiếc bình giữ nhiệt x/ấu xí này. Nó đã theo anh nước ngoài, lại vượt trở về.