Cho đến khi——
Anh ấy gái.
Cô ấy xuất sáng, dịu dàng nhưng học vấn cao, gia cảnh nghèo khó bệ/nh và em mới học cấp hai.
Chu Kỳ cả sống củ, nhưng đầu chống cha cô.
Cha họ anh hôn với con gái đối tác, nhưng Kỳ từ chối.
Dù anh phản đối thế nào, vẫn đồng ý.
Chu hút điếu th/uốc, nheo mắt cười: "Lúc chẳng lành chút nào."
"Ông ấy cực kỳ nghiêm khắc, thống lĩnh thương trường, kiểm soát mọi thứ cuộc sống."
Sau đó, đứa con ngoan ngoãn bỗng đầu như bị bùa mê, bèn tìm đến gái.
Không ai biết họ nói gì, chỉ biết hôm chia Kỳ.
Chu Kỳ đi/ên níu kéo, nhưng bị cự tuyệt.
Nửa năm sau, hôn với người mai mối và mang th/ai.
Còn anh ch*t vào đám cô.
Anh uống th/uốc đ/ộc t/ự s*t phòng.
Kể đến đây, dập tắt th/uốc, mắt.
Cậu nói, suốt quãng thời gian đó, suýt vượt qua nổi.
Ngừng mọi công việc, tụy như x/á/c sống, mãi khỏi nỗi đ/au mất con.
Từ đó, như biến thành người khác.
Với còn yêu cầu khắt khe như với con trưởng.
Ông học cách buông tự quyết định cuộc đời.
Nghe xong, tôi chợt nhớ hình ảnh bồn chồn xoa tôi hôm qua.
Lúc tôi sao tổng giám đốc trải căng bạn gái con trai?
Giờ thì tôi rồi.
Những chuyện như phim này hầu như nào cũng xảy ra các gia tộc có.
Khác biệt duy nhất là hiếm ai sâu tình cảm như Kỳ.
17
Tôi biết nói gì, nhưng chắn gia đình sẽ ngăn cản tôi và Ý.
Chu khỏi tưởng, n/ổ xe.
Tôi chợt nhớ vài tiết:
"Chu tài xế sao?"
Nhớ mới yêu, tôi thấy xe Bentley.
Tôi đùa hỏi ve vãn tiểu thư nào không, bảo làm tài xế.
Từ tôi nhà bình thường như mình.
Mà cũng rất đỗi bình dân.
Tôi kéo vạt áo cậu: "Cái này tới 200 không?"
Chu im lặng.
"Muốn nghe thật?"
Tôi gật đầu.
Cậu xoa sống mũi: "Hiệu tớ hay mặc, cái này 36 triệu."
"..."
Không thể nhận ra.
Dù 200 tôi cũng chê đắt.
Nhưng phận cha cậu, đây đúng là mức khiêm rồi.
Giờ tôi mới lẽ, giả nghèo do tôi biết hàng hiệu.
"Thế..." nhớ thêm "Cậu nói du học, bà trâu góp tiền học?"
Chu ngớ người.
"Tớ đâu nói vậy." Cậu liếm môi: "Tớ bảo nội cứ đòi vài con đưa lì xì."
Tôi cố nhớ lại.
Hình đúng thế.
Nhưng tôi thành hai chuyện nhau.
Chu cười: "Sở của thôi. Ông thành phố, cả chỉ mê nuôi."
"Vậy..."
Tôi chợt thấy mình thơ đó: "Ông bao nhiêu bò?"
"Cũng vài nghìn con."
Vài... nghìn con.
Tôi há hốc: "Ông... khỏe thế?"
"Không hẳn." thản nhiên: "Thuê người chính, tự vài con cho vui."
"... Ông còn thiếu người không? Em chịu khỏe lắm."
Chu bật cười.
Tóc tôi bị xoa rối.
"Không thiếu chỉ thiếu cháu dâu."
18
Sau hội độ đồng nghiệp với tôi và thay đổi 180 độ.
Tất cả nhờ 'thái tử gia'.
Thay đổi nhất là Tiểu Mỹ.
Không ngạc nhiên sàng nằm dưới quản lý b/éo núc tiền, đủ thấy ta thể làm gì vật chất.
Tiểu Mỹ bắt đầu ve vãn tôi.
Mỗi chiều, ta m/ua trà sữa đắt tiền tôi.
Tôi uống, đem cho đồng nghiệp Già Già.
Và tôi hiện...
Tiểu Mỹ đang cố tiếp cận Ý.
Chuyện này lạ, thậm chí nằm đoán.
Tiểu Mỹ là người như vậy sắc rồi, đàn là tìm cách quyến rũ.
Nhưng——
Rõ mắc bẫy.
Chưa kịp dụ Tiểu Mỹ vài ăn cú từ chối phũ phàng.
Chu khó tính, kiêng nể vài khiến Tiểu Mỹ bẽ mặt trước mặt cả phòng.
Mọi người bản Tiểu Mỹ, chỉ nói ra thôi, mấy hôm nay lén cười ta.
Với tôi luôn yên tâm.
Cậu khác hẳn bạn cũ bị Tiểu Mỹ cư/ớp đại học, tôi hoàn tin tưởng.
Nhưng rồi cuối nói việc nên tan làm là rời đi.
Lúc đầu tôi ý, cho đến khi——