Thực ra, tôi từng nảy sinh lui, lúc đó cảm thấy, dù chọn thế nào, tôi vẫn đòi công bằng mình.
Nhưng lòng, nội tâm tôi kiên và dũng cảm lời ấy nói.
[Cố Tri, ra rất sợ, nữ chủ do mệnh sắp đặt em.]
Anh nhìn đôi mắt đen thẫm chứa tình cảm sâu đậm: [Anh nói cần Dù mệnh sắp đặt khác, cũng yêu Lộ D/ao thôi, hiểu không?]
Anh nói nghiêm túc, tôi cũng thật lòng.
Tôi lao vào ôm anh, ôm chàng trai mình: [Em hiểu, Lộ D/ao cũng yêu thôi.]
32.
Sau khi nhận được món quà biểu lộ vẻ nửa nửa lo.
Niềm rõ, nhưng nỗi lo cũng ít.
[Chiêm Lộ sao khăn choàng này trước sau đều nhau cách đan đ/ộc đáo quá nhỉ.]
Tôi nhìn những kim lúc mau lúc cố giải thích: [Bây giờ đang hành kiểu này mà.]
[Thế màu này...]
Tôi nhanh nhảu: [Muốn cuộc sống bình yên, trên có chút lá.]
Anh thở dài đủ sức thổi bay cả vòm, cùng tự an ủi: nào cũng mũ xanh.]
Dù có nhiều kiến chiếc khăn, nhưng vẫn vẻ quàng nó khi tuyết đầu mùa nói khoe với từng nam sinh trong lớp.
Thấy thích sản phẩm tôi dò hỏi: [Hay sang năm đeo mũ đan nhé?]
Anh [Miễn cần.]
33.
Ngày tốt nghiệp, rực rỡ, kéo tôi phòng dân sự làm đăng ký kết hôn.
Hai tay chúng một bên cầm bằng tốt nghiệp, một bên cầm thư, đúng chuẩn thắng cuộc đời người.
Chỉ tôi vẫn chút mơ hồ, biết có cách mạng thành công, đ/á bay nữ chủ để cùng nam có kết viên mãn?
[Này, mất h/ồn rồi à?]
Tôi một tiếng, ra [Em đang thay đó.]
[Ừ, rất vui, suốt 20 năm đuổi theo rốt cuộc trói được rồi.]
Nói rồi ôm tôi một cái, rúc vào cổ tôi thở phào: [Chiêm Lộ cùng cũng anh.]
Tôi chợt nhớ năm 10, dưới ánh hoàng kiên mà đ/au nói: [Chiêm Lộ anh.]
Như mệnh sắp đặt, an từ trước.
Tôi bật cười, ôm lấy anh: [Đồ ngốc, vẫn mà.]
Hết.
Ng/uồn: Zhihu Tác giả: Tử Tây Hoan