Con ma đè tôi là một kẻ si tình

Chương 6

27/08/2025 09:03

Cậu bé đó vừa ngượng vừa gi/ận liếc nhìn tôi một cái rồi chạy vội vào phòng thi. Cậu ấy thông minh hơn tôi nhiều, sau này đậu vào trường đại học danh tiếng. Tôi giữ đúng lời hứa, hàng tháng đều chuyển tiền sinh hoạt cho cậu, thi thoảng còn nhắn tin trêu đùa kiểu phụ huynh:

【Ví lại rỗng rồi hả? Cho chút này nhé.jpg】

Đáp lại tôi là một chuỗi dấu chấm lửng từ đầu kia. Dù cậu ấy có hơi lạnh nhạt, nhưng từ nhỏ đã thiếu bạn chơi nên tôi vẫn thích lảm nhảm trước mặt cậu:

"Nhiên Nhiên à, hôm nay chị lại ăn nhầm món có xoài rồi, trông đâu có giống..."

Hôm sau, một hộp th/uốc dị ứng được gửi tận cửa nhà kèm danh sách viết tay 【Những món dễ lẫn tinh chất xoài】.

"Trời ơi! Bánh bướm dưới lầu thơm quá! Ước gì ngày nào cũng được ăn, nhưng mà dậy không nổi..."

Từ đó, công ty tôi bỗng phát bánh bướm miễn phí mỗi ngày. Chỉ có điều tôi chưa từng tiết lộ với cậu ấy về chứng say xe của mình. Trong ký ức tôi, bố mẹ qu/a đ/ời ngay tiệm th/uốc khi đi m/ua th/uốc chống say cho tôi, nên tôi không muốn mang vận đen này cho người khác.

Lần gặp lại đầu tiên kể từ khi cậu vào đại học, cũng khởi đầu từ cơn say xe. Hôm đó đúng kỳ đèn đỏ, tôi nôn thốc nôn tháo sau chuyến xe dài, cặp nhiệt độ thì phát hiện sốt cao. Trong cơn mê man, tôi bấm nhầm số điện thoại lâu năm không liên lạc.

"Nóng quá, khó chịu quá..."

Đầu dây bên kia im lặng vài giây, giọng nam thanh niên trong trẻo vội vã hỏi:

"Chị đang ở đâu?"

Cơn sốt khiến người tôi lúc nóng như lửa đ/ốt, lúc lại rét run cầm cập. Giữa lúc mê man, tôi nghe tiếng chuông cửa réo liên hồi.

Là ai thế? Đồng nghiệp đang làm việc, Nhiên Nhiên thì học nửa kia thành phố... Tôi - kẻ không có tổ ấm, ai lại tìm tôi lúc này?

Chuông cửa vẫn khẩn thiết vang lên. Bực mình, tôi vật vã lết thân thể mệt mỏi ra mở cửa.

Cánh cửa vừa hé, tôi đổ gục vào vòng tay người đối diện. Ấm áp quá... Tôi thỏa mãn rên rỉ, tựa đầu vào đó. Lâu lắm rồi mới có vòng tay khiến tôi muốn nương tựa.

Người trước mặt như thấu tim can, từ từ ôm lấy eo tôi.

"Sốt rồi sao..."

Tôi được đặt nằm xuống, đút th/uốc, khăn lạnh đắp lên trán. Cảm giác được chăm sóc ấm lòng đến lạ. Tôi vô thức nắm lấy bàn tay định rời đi, lẩm bẩm:

"Đừng đi..."

Người kia khẽ gi/ật mình, thở dài ngồi xuống cạnh giường:

"Vậy để lát nấu nước gừng đường cho chị."

Tôi gật đầu tỏ ý tán thành. Cậu ấy bật cười khẽ. Tiếng cười sao quen thế - đúng là Nhiên Nhiên!

"Nhiên Nhiên..."

Cậu vội cúi sát xuống: "Sao ạ?"

"Nhiên Nhiên đó là..."

Đầu óc tôi chìm vào hư vô, không kịp nói hết câu. Chỉ cảm nhận hơi thở ấm nồng phả vào mặt. Có ai đó cắn nhẹ má tôi, vừa cắn vừa lầm bầm:

"Panpan, đồ ngốc..."

"Tôi không còn là trẻ con nữa, đồ x/ấu xa."

11

Sau này quả nhiên tôi không nhầm người, cậu bé năm nào từ khi vào đại học đã cùng bạn bè khởi nghiệp công ty internet. Đến năm tư, khi bạn bè đi xin việc thì cậu đã làm tổng giám đốc. Cậu còn nói với tôi, chưa từng xem tôi là mẹ.

"Panpan, em không muốn làm đứa trẻ trong mắt chị nữa."

Dù cậu ấy thông minh xuất chúng, câu nói đó vẫn khiến tim tôi nhói đ/au. Tôi nghĩ, có lẽ cậu không cần mình nữa, đến lúc buông tay rồi. Cứ như bà mẹ già lo lắng, sợ sự chu cấp của mình thành gánh nặng.

Tôi biến mất khỏi cuộc đời cậu.

Nhưng giờ trong mơ, tôi chỉ muốn t/át bôm bốp vào mặt mình ngày đó. Bởi đường nét thiếu niên trước mắt rõ ràng là Giản Nhiên phiên bản nhí! Cậu xem tôi là mẹ? Đùa dữ không?

Cậu ta muốn 'ngủ' với tôi!

Chưa hết, trong mơ tôi có góc nhìn thứ ba. Sau khi tôi c/ắt liên lạc, Giản Nhiên đi/ên cuồ/ng tìm ki/ếm. Khi phát hiện tôi cố ý trốn tránh, cậu nghĩ tôi gh/ét mình, không dám đến gần. Chỉ biết tự nhủ: "Chị không thích em, em không thể quấy rầy chị nữa."

Tất cả quán ăn tôi thích, Giản Nhiên đều rót vốn. Thảo nào suốt ngày được giảm giá tặng quà, hóa ra cậu ta đợi sẵn từ lâu! Tôi ăn phía trước, cậu lặng lẽ quan sát phía sau. Thấy tôi vừa ăn vừa khóc, Giản Nhiên cuống quýt:

"Miễn phí! Tặng quà!"

Thế là đúng ngày giỗ bố mẹ, tôi nhận được bữa ăn free đầu đời cùng gấu bông khổng lồ. Tưởng do bố mẹ phù hộ, nào ngờ có kẻ âm thầm lo lắng.

Hôm bị dị ứng nặng phải cấp c/ứu, cũng là Giản Nhiên phóng xe đến đón.

"Đây! Tôi là... tài xế của cô ấy! Đúng, tôi đến đón đặc biệt."

Cũng chính cậu thức trắng đêm chăm tôi suốt tuần. Đáng thương tôi mắt sưng húp không mở nổi, cứ ngỡ đồng nghiệp tốt bụng nào c/âm! Sao gọi là c/âm? Vì cậu ta không thốt nửa lời!

Tôi chu môi là cậu đưa nước, tôi vừa giơ tay đã có khăn lau miệng. Ơ, hợp rơ với nhau thế! Khi khôi phục giọng nói, tôi trêu cậu:

"Này em là đồng nghiệp nào thế? Chăm sóc kỹ vậy có phải thích chị không? Có muốn hẹn hò không?"

Phản ứng của cậu ấy đáng yêu phát đi/ên! Cậu nghiêm túc viết vào lòng bàn tay tôi hai chữ:

【Không——được!】

Còn thêm dấu chấm than. Tiếc là khi khỏi dị ứng, cậu lại biến mất.

Ngày Giản Nhiên chuẩn bị tỏ tình, cậu mặc vest đẹp nhất, đứng trước gương tập nói cả tiếng đồng hồ:

"Panpan, em không muốn chị làm người giám hộ nữa, à... không phải..."

Nhưng tôi lên xe chẳng nhận ra cậu đã đành, còn nôn thốc nôn tháo khắp xe.

"Ọe... xin lỗi... ọe..."

Giản Nhiên tưởng tôi gh/ét đến mức phát ói, gương mặt đầy tổn thương:

"Xin lỗi... làm phiền chị, em đi đây."

Mãi đến khi tôi qu/a đ/ời vì t/ai n/ạn, cậu mới biết từ đồng nghiệp về chứng say xe kinh niên của tôi. Bởi vậy bạn ơi, say xe hại cả đời!

Tôi đ/au lòng nhìn cảnh Giản Nhiên đứng trước bia m/ộ, gương mặt tuyệt vọng tột cùng:

"Là lỗi của em, em tự ti không dám thổ lộ, chị tốt thế... em nào xứng..."

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm