Niềm Vui Cuộc Sống

Chương 4

30/06/2025 00:37

Vì ở trường lại yêu lâu ngày gặp, Thiên.

Tôi trong khuôn viên trường hai quầng lớn mắt, mặt mộc trang điểm, cô giáo toán lớp cạnh ngược chiều tới:

"Cô cô vẫn ở đây? Tối học lớp cô đ/á/nh giờ huynh đang ở văn phòng rồi."

"Hả?!"

Tôi chẳng tâm trạng buồn sầu nữa, chân bốn cẳng chạy văn phòng. Khi mặc vest chỉnh tề, tóc gọn lớn, có bụng phệ, tóc láng bóng, chắc giường quá êm, lại mơ ban ngày thế này.

"Chúc Toàn?" Ánh ngờ cô giáo viên chủ nhiệm Tiểu Khải."

Tôi mặt tiền, chân ngượng ngùng: "Ừ, cũng ngờ nó cậu."

Tôi quanh tìm huynh đứa trẻ lại:

"Phụ huynh đứa đâu rồi?"

Đường sau "Chuyện thôi, hai cậu thanh niên tuổi dậy thì đ/á/nh lúc nãy cô thương lượng xong huynh rồi, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện hóa không, cũng đồng ý."

Trong lòng thầm giơ cái, bẩm:

"Quả nhiên đúng cậu." Từ hồi hòa rồi.

Nói rồi, đồng hồ: "Chúc Toàn, sắp trễ giờ làm, phải ngay, thì trọn tháng này mất chuyên cần."

Tôi mong cậu cho nhưng cậu lại nói: "Cô tan ca lúc nào? Lâu gặp, hay nay mình tối?"

Lòng dâng lên cảm tả, muốn từ chối nhưng nói được, đ/á/nh trống lảng:

"Đi đi, phải sắp trễ sao? Đừng để lỡ việc."

Đường lại đồng hồ, vội vã đi.

Suốt giờ bồn chồn, chí hy vọng nay cậu ca hoặc mình sớm.

Nhưng cuối cùng vẫn ở cổng trường, thập thò tôi.

Cậu nhe răng trắng tinh mời ăn, từ chối được, muốn kết thúc vào ven đường hỏi: "Hay mình tạm ở đây?"

Đường mặt, kh/inh thường: lề đường này mất vệ lắm, này học mới thôi."

Không vẫn mà.

Tôi gi/ật mình vì chợt này.

Cuối cùng hàng Nhật đắt c/ắt cổ, cậu sạch sẽ hỏi thế nào. Thấy vậy đẩy phía cậu ta. thích chẳng ngon. đưa chân khu nhà, cậu quanh cảm thán:

"Chúc Toàn, giờ cô sống ở sang thế này à?"

"Thuê thôi."

Cậu nói thêm, ngừng lúc, hồi cậu tỏ tình nào:

"Chúc Toàn, bao rồi, vẫn hai đứa mình hợp nhau sao?"

Tôi kịp trả sau lưng vang lên giọng nghiến răng:

"Chúc Toàn——"

Tôi ngơ ngác quay đầu lại.

Uất đứng chúng xa, cả chìm trong bóng tối.

Ánh sáng dịu dàng cũng mờ những đường nét sảo cậu.

Uất nhíu mày, mặt chịu.

Lúc này cậu chú chó lớn lông, khuôn mặt âm u đang lên—— cậu đang gi/ận.

Cậu vài chắn ngang Thiên.

Đường bị đẩy lảo đảo: ai?"

Uất nắm tôi, thèm để cậu hạ giọng hỏi:

"Sao giờ này mới về?"

Đường vậy, vớ nhưng bị cậu gạt phắt quát: "Tôi hỏi ai, nghe à?"

Không hỗn lo/ạn, sợ họ đ/á/nh nhau.

Đừng đ/á/nh nhau nữa, Chúc Toàn đức mỏng tài mọn xứng chịu này.

Tôi kéo Thiên, sốt ruột:

"Đây Viên, chắc hai nhau rồi."

Uất đang kéo Thiên, băng.

Tôi vội buông ra.

Đường chợt hiểu, giọng chọc hiểu: "Thì đứa kèm hồi nhất đại học đó à."

Uất bỗng hạ hỏa, đổi giọng cười gượng:

"Ừ, những giờ và chị sống chung nữa."

Lời khiến ch*t lặng.

Quen cậu trăm năm, lần đầu tiên gọi "chị", lại trước mặt Thiên.

Ai cậu trà xanh thế cậu trai?

Chưa choáng, cậu lại tiếp tục tôi:

"À, chị và ấy có chuyện tiện cho nghe, thì lên trước nhé."

Ánh âm hiểm cậu ràng đang nói: Không theo lên thì ch*t em.

Dứt đi, nghẹn cùng ngơ ngác.

"Đường Thiên, ờ… lần sau thích sau, cậu trước đi!" vừa đuổi theo vừa quay đầu dặn Thiên.

Tôi hối đuổi kịp mở máy, khoanh lùng dựa ở phía trong, bấm tầng.

Cậu ngước tôi, ngượng ngùng cúi đầu vào.

Thang từ từ lên.

Tôi con số dần trên máy, nuốt nước bọt: "… đang gi/ận à?" Gi/ận cái chứ.

"Chúc Toàn, chị lại lừa em." Giọng khàn khàn.

Tôi oan chứ.

"Em nói lừa gì?"

Uất ấm "Chị tự hiểu."

"……"

Tôi xắn áo định quay lại tranh luận nghiêm túc nhưng lại váng trước tượng trước mắt.

Người cao mét mấy dựa đó, đầu bướng biểu cảm. Cổ đỏ lừ mảng.

Tội nghiệp quá.

Tôi chợt mềm lòng:

"Thật sự lừa nay mới biết học lớp tôi."

Vừa nói vừa giơ giả vờ thề.

"Ừ."

"Không tin."

… Không tin thì thôi. nghẹn, khỏi trước, xinh đẹp mặc Chanel cao toàn lướt tôi, giơ hộp quà trong phía sau lưng tôi, giọng ngọt ngào:

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm