Chỉ trong chớp mắt, vô số viên ngọc trai ào ào đổ xuống, vùi lấp toàn thân Ngụy Thư Nhiên. Chưa đầy vài chục giây, cô chỉ còn lộ lại khuôn mặt. Lúc này, Ngụy Thư Nhiên khóc nức nở, nước mắt nước mũi giàn giụa, nhưng thậm chí không có khả năng lau nước mắt, chỉ biết mở miệng van xin:
"Thời Tiểu Tiểu, tha cho tôi đi, tôi biết lỗi rồi, tôi sẽ không bao giờ đối xử tệ với cô nữa."
"C/ứu tôi với, ra ngoài rồi tôi sẽ bắt bố công khai thừa nhận sai lầm, xin cô..."
"Tôi không thể ch*t, bố mẹ vẫn đang đợi tôi về..."
Ngay khi cô nói, từng viên ngọc trai lần lượt tràn vào miệng, ép cô nuốt chửng. Cô gắng sức nôn ra, gân xanh trên trán nổi lên, nhãn cầu lồi ra trông rất dữ tợn. Cuối cùng, cô thều thào hai tiếng rồi tắt thở. Chiếc bụng phình to chứa đầy thứ ngọc trai mà bố cô hằng mơ ước.
Anh nhóc vẫn chưa hả dạ, ánh mắt đầy ngưỡng m/ộ nói với tôi:
"Chị Hắc Hóa ơi, làm ơn khiến cô ta khốn nạn hơn được không?"
Tôi suy nghĩ một chút, gọi Chủ Thần đến, bắt giữ linh h/ồn Ngụy Thư Nhiên tại đây. Cậu bé đề nghị biến cô thành sinh vật hạng thấp nhất trong phó bản. Thế là Chủ Thần biến Ngụy Thư Nhiên thành con sâu bọ.
Để cảm ơn cậu bé, tôi tặng cậu một bộ đề thi, chỉ cần làm hết chắc chắn đậu Thanh Hoa. Trước khi rời phó bản, cậu bé ôm hộp quà tôi tặng, cười vẫy tay:
"Chị ơi, đợi em nghỉ hè sẽ vào game thăm chị nhé!"
"Chị đừng buồn nữa! Nhất định em sẽ quay lại!"
Tôi vẫy tay tiễn cậu. Hi vọng khi mở quà, cậu vẫn cười được.
13
Không gian rộng lớn chỉ còn tôi và Trình Tụng Dã. Tôi bình thản nói:
"Chúc mừng cậu có một điều ước."
"Cậu muốn gì?"
Ánh mắt Trình Tụng Dã rực lửa, đồng tử lấp lánh in bóng khuôn mặt tái nhợt của tôi:
"Muốn em."
"Tối hôm đó là em. Anh sẽ chịu trách nhiệm."
Tôi gượng cười:
"Em đã ch*t rồi, không thể rời khỏi đây."
"Lẽ nào anh vì em mà ch*t, ở lại đây cùng em?"
Trước khi anh kịp đáp, tôi đẩy anh ra, lòng dâng lên cảm xúc khó tả. Có lẽ sau bao năm gặp quá nhiều người như Ngụy Thư Nhiên, tôi buột miệng:
"Đừng dối lòng nữa. Trình Tụng Dã, con người vốn ích kỷ. Khi buộc phải lựa chọn, họ chỉ chọn bản thân."
"Rồi anh sẽ rời đi, gặp người tốt hơn. Nhiều năm sau, anh thậm chí chẳng nhớ nổi em..."
"Vớ vẩn! Em xem kỹ đây này!"
Trình Tụng Dã cười lạnh, nhắm mắt vận dụng năng lực. U Linh Tử Thị đang nghỉ phép bỗng hiện ra, hai hố mắt trống rỗng ngơ ngác:
"Đại ca?"
Trong chớp mắt, thân thể nó như lắp động cơ, vung d/ao đ/âm thẳng vào Trình Tụng Dã.
"Á đù đù đù..."
Tiếng kim loại xuyên thịt vang lên. Đồng tử tôi co rúm, tay lần theo áo đen ướt đẫm m/áu nóng hổi.
"Anh làm gì thế!"
Trình Tụng Dã không đáp, đẩy tôi ngã xuống, dùng đôi môi lạnh giá phong tỏa mọi lời chất vấn. Nền đất lạnh buốt khiến tôi run bần bật. Anh hung bạo và đi/ên cuồ/ng, m/áu chảy càng lúc càng nhiều. Thanh HP tụt dần, nếu không cấp c/ứu kịp, anh sẽ ch*t vì mất m/áu.
Tôi cố đẩy ra để băng bó, nhưng anh siết ch/ặt hơn, giọng khàn khàn vì đ/au đớn lẫn khoái cảm:
"Ngoan nào."
"Em mà bỏ anh, anh ch*t cho em xem."
Anh cúi đầu hôn khẽ giọt lệ trên má tôi, ánh mắt dịu dàng như nghệ sĩ ngắm nhìn nàng thơ:
"Thể x/á/c, linh h/ồn và tình yêu của anh chỉ thuộc về em."
"Hãy nói em yêu anh, Tiểu Tiểu."
Tôi rúc vào cổ anh, vừa khóc vừa thổn thức thổ lộ. Phản ứng của Trình Tụng Dã càng dữ dội. Tôi xỏ tay vào tóc anh, nắm sau gáy. Khi ánh trăng đáy biển vươn tới đỉnh, tỏa sáng rực rỡ nhất, mọi thứ trước mắt tôi phai nhòa, chỉ còn nghe tiếng thì thầm êm dịu:
"Anh cũng yêu em."
13
Khi Trình Tụng Dã chỉ còn 1 HP, Chủ Thần không nhịn được nữa:
"Tiểu Tiểu, em khóc ầm ĩ quá!"
Bà vung tay chữa lành vết thương cho Trình Tụng Dã. Hơi thở gần đ/ứt đoạn của anh được nối lại. Chủ Thần thở dốc vì dùng sức quá độ, nhìn chúng tôi:
"Quên hỏi, cậu có muốn ở lại cùng Tiểu Tiểu không?"
"Cô ấy không có nhục thân, chỉ tồn tại ở thế giới này. Cậu ở lại đồng nghĩa từ bỏ thân x/á/c ngoài đời thực."
Trình Tụng Dã không đáp, khiến tôi lo lắng. Nhưng ngay sau đó, anh ôm tôi hôn đi/ên cuồ/ng.
"ĐỦ RỒI!!!"
Sau tiếng gầm bất lực của Chủ Thần, anh miễn cưỡng buông tôi. Trình Tụng Dã ngây thơ giơ tay:
"Giờ bà thu x/á/c tôi đi nhé? Tôi chỉ sợ thành linh h/ồn không hôn Tiểu Tiểu được, nên tranh thủ hôn thêm chút."
Chủ Thần: "Ta... các ngươi..."
14
Sau khi Ngụy Thư Nhiên ch*t, tập đoàn Thường Hiểu liên tiếp bị phốt. Ngụy Hưng Đằng cố gượng vài tháng rồi phá sản. Mẹ đẻ Ngụy Thư Nhiên đ/au buồn vài ngày, nhanh chóng ly hôn, tái hôn với gã đàn ông b/éo dầu trung niên.