Tuy nhiên...
Chưa đến bến, cả hai đã bị tài xế đuổi xuống xe.
Bác tài hạ cửa kính, tay phải xoa xoa ng/ực:
- Thôi miễn phí cho hai đứa, đổi xe khác đi. Chứ 9k6 này để hai đứa ngồi suốt đường chắc buồn nôn lắm.
Tôi vui vẻ đồng ý. Quán lẩu vốn gần nhà, đi taxi cũng chỉ hết giá mở máy. Bác tài chở nửa đoạn, từ đây đi bộ về chỉ mười mấy phút.
Suốt quãng đường còn lại, tôi cứ vui vẻ vì tiết kiệm được 10k.
Cận Trác nhận ra niềm vui của tôi nhưng không hiểu:
- 400k ăn lẩu không tiếc, 10k tiền xe lại tiếc?
- Cậu không hiểu rồi. - Tôi liếc anh một cái, giảng giải: - Gọi là đạp xe đi bar, chỗ cần tiết kiệm thì tiết kiệm, chỗ đáng tiêu thì tiêu.
Cận Trác im lặng. Tôi đoán anh đang tiêu hóa triết lý của tôi.
7
Cận Trác đưa tôi về tận cổng khu tập thể.
Trước cửa nhà, tôi vẫy tay định cảm ơn thì chợt thấy bóng người quen - Hứa Hoài.
Hắn vẫn mặc bộ đồ hoa văn sáng nay, khí chất hiền lành ngày xưa giờ đã thành dáng vẻ bất cần.
Dưới gian hàng, hắn đang nắm ch/ặt tay một cô gái, liên tục nói điều gì. Dáng vẻ như đang van nài.
Tôi thấy hơi đ/au lòng, cũng chạnh lòng nhìn cô gái bị hắn níu kia. Cô ấy rất đặc biệt - không phải váy trắng tóc đen giản dị, cũng chẳng diện đầm đỏ quyến rũ. Cô mặc bộ đồ biker đen cá tính, đường cong hoàn hảo, tóc dài buông xõa, trên bàn đ/á cạnh đó còn có chiếc mũ bảo hiểm. Đẹp mà ngầu.
Tôi đã hiểu vì sao Hứa Hoài thay đổi thế này - để chiều ý người ta. Nhưng có lẽ hắn nhầm lẫn. Người ta là chị đại cá tính, còn hắn lại diện áo hoa 'trai tân lầy lội'? Hóa ra Hứa Hoài - 'con nhà người ta' - trước tình yêu cũng ngốc nghếch.
Tôi nhìn họ lâu đến mức Cận Trác phải cúi xuống kề tai tôi:
- Bạn trai em à?
Tôi lắc đầu: - Bạn thời thơ ấu suýt thành người yêu.
Nói rồi tôi vòng tay qua cánh tay anh, dắt thẳng đến chỗ Hứa Hoài: - Đi, giúp em diễn trò.
8
Không biết Cận Trác có muốn không, nhưng chưa kịp từ chối, anh đã bị tôi lôi tới trước mặt Hứa Hoài.
- Chào. - Tôi giả bộ thản nhiên. - Thật trùng hợp.
Hứa Hoài sững sờ, trong mắt thoáng nét hoảng hốt. Có lẽ hắn sợ tôi nhắc chuyện cũ. Nhưng tôi sẽ không. Tôi là ai? Đứa lắm mồm khu Trường Ninh, chỉ thích đùa vui chứ không ưa màn gh/en t/uông mỉa mai.
Tôi chỉ bất mãn. Dù chưa chính thức hẹn hò, nhưng dưới nắng vàng rực rỡ, dưới ánh đèn đường ấm áp, hắn từng thề thốt sẽ đợi tôi thi đậu Giao Đại, rồi làm bạn trai tôi. Suốt năm 12, tôi học đi/ên cuồ/ng, âm thầm nỗ lực chỉ để cùng hắn chung trường. Để biến bạn thơ ấu thành người yêu.
Lời thề năm nào ch/áy bỏng thế, vậy mà chưa đầy năm, lòng hắn đã đổi khác. Tôi không muốn làm kẻ khóc lóc bị bỏ rơi. Thế nên tôi siết ch/ặt tay Cận Trác, bình thản chào hỏi.
Chị ngầu ngước nhìn tôi, nghiêng đầu hỏi Hứa Hoài: - Đây là...?
Hứa Hoài vội đáp: - Em gái nhà hàng xóm. Dịch Ni Ni, em ấy chỉ là em gái tôi thôi.
Hắn vội vàng phủi sạch qu/an h/ệ khiến lòng tôi chua xót. Nhưng miệng tôi luôn nhanh hơn n/ão. N/ão chưa kịp nghĩ, giọng đã cất lên: - Em gái nói màu tím thật đậm vị... Em chưa kịp chuẩn bị, đã thấy bên anh có người khác...
Nếu Cận Trác không kéo tôi, có lẽ tôi đã hát trọn bài. Tôi kịp dừng lại, không khí chùng xuống.
Chị ngầu bật cười: - Cô bé này thú vị đấy. - Ánh mắt sắc sảo nhìn tôi: - Dịch Ni Ni nhỉ?
Một bàn tay thon dài đưa ra: - Lương Nhất.
Đúng là người đẹp cá tính. Tôi choáng váng bắt tay, chỉ cảm nhận được một điều: Tay chị ấy mềm thật! Trắng nõn, mịn màng, hóa ra tay con gái mềm thế ư? Tôi không nhịn được xoa thêm vài cái, bị Cận Trác kéo lại.
Anh cúi xuống thì thầm: - Sao còn ham ngắm gái hơn đàn ông thế? - Tôi im lặng. Nhưng tay người đẹp thật sự quá mềm...
9
Cận Trác đưa tôi đến cửa nhà. Anh dựa tường: - Vào đi.
- Còn anh?
Anh mỉm cười, lôi bao th/uốc: - Anh hút điếu ở cầu thang rồi về. Để thằng bạn thơ ấu của em không nghi ngờ thân phận bạn trai giả.
Nghĩ cũng phải, tôi vỗ vai anh: - Tối nay sẽ kể chuyện tử tế cho anh nghe.
Cận Trác cười, vẫy tay: - Vào đi. - Cử chỉ phóng khoáng của anh bỗng trở nên đẹp lạ. Tim tôi đ/ập nhanh, vội mở cửa.
Nhìn qua lỗ khóa thấy anh vào cầu thang, tôi thở phào định đi vệ sinh. Nhưng khi ngang qua cửa sổ, tôi liếc xuống - đúng lúc thấy Hứa Hoài đang ôm Lương Nhắc thật khẽ.
10
10 giờ tối. Tôi quen miệng gọi video cho Cận Trác.
- Alo. - Giọng trầm ấm vang lên, pha chút quyến luyến vì cố tình hạ thấp.
Tôi nằm ườn trên giường bắt đầu 'làm việc'.