Giúp bạn thân dạy cho tên bi/ến th/ái một bài học, tôi vớ ngay chai rư/ợu trên bàn chàng trai điển trai bên cạnh ném thẳng về phía hắn.
Từ đó mang trên mình món n/ợ một triệu.
Bạn nghĩ là tiền viện phí cho tên bi/ến th/ái ư?
Không, tôi ném trượt chai rư/ợu.
Chính là chai rư/ợu đó.
1.
Lúc ấy, vì nghèo nên trí tưởng tượng của tôi bay xa tận mây xanh,
"Này anh bạn, tôi sẽ đền chai rư/ợu."
"Bao nhiêu tiền?"
Chủ nhân chai rư/ợu hơi nhíu mày, cân nhắc một lúc mới lên tiếng:
"Một trăm"
Tôi rõ ràng thấy hình dáng miệng hắn sắp phát ra chữ "đồng", thì bất ngờ có giọng nữ xen ngang, gần như lạc giọng:
"Ít nhất một triệu!"
Chính là cô bạn thân tai quái của tôi, Bành Giai.
"Cô nói cái gì cơ?" Tôi nghi ngờ mình nghe nhầm.
"Đây là Romanée-Conti! Hermès trong làng rư/ợu vang!" Giọng cô ta tràn ngập niềm vui sướng đến mức sắp trào ra ngoài.
Hai đầu gối tôi bủn rủn, suýt nữa đã quỵ xuống.
Tôi không biết Romanée-Conti là gì, nhưng tôi biết Hermès.
"Liệu có khả năng... là hàng giả không?" Giọng tôi khàn đặc như vừa bị đổ axit.
Uy tín của chuyên gia rư/ợu không thể bị nghi ngờ.
Quả nhiên, Bành Giai lập tức ngẩng cao cổ như gà kêu,
"Màu sẫm nhưng ánh lên chút vàng, thân rư/ợu mềm mại, hòa quyện hương violet, xạ hương, quả vani và khói hiếm gặp, đây chính là Romanée-Conti 1945! Toàn cầu chỉ có 600 chai, xứng danh vua của các loại rư/ợu! Còn thật hơn vàng thật!"
Lần này tôi thực sự ngồi phịch xuống đất.
Ngẩng đầu lên, tôi đối mặt với đôi mắt thăm thẳm.
Chủ nhân chai rư/ợu mặc bộ vest chỉn chu nghiêm túc, đường nét góc cạnh dưới ánh đèn như được phủ lớp men, toàn thân tỏa ra khí chất không hợp với quán nướng bụi bặm này.
Đây rõ ràng là người đàn ông khắc lên người hai chữ "giàu có".
Còn tôi - sắp từ nghèo rớt mồng tơi trở thành kẻ âm tài sản, âm 7 con số loại kia.
Ch*t cũng phải ch*t cho rõ ràng,
"Anh bạn... tại sao anh lại mang loại rư/ợu này đến quán nướng thế?"
Cát bụi lọt vào mắt, nước mắt tôi lăn dài.
Giọng nam vang lên trong trẻo như ngọc va suối, nhưng lời nói lại đ/âm thẳng tim:
"Tôi thích hơi thở trần gian."
Thân thể tôi run như ngọn đèn trước gió,
"Anh thấy tôi bị chai rư/ợu này vắt kiệt sức sống có đủ "hơi thở trần gian" không?"
2.
Giá thị trường của chai rư/ợu là 3,86 triệu.
Chủ nhân rộng lượng giảm còn 2 triệu.
Tôi ngoan cố khẳng định anh ta phải chịu một nửa trách nhiệm vì mang rư/ợu tới.
Kết luận: Tôi (Thời Chỉ) n/ợ chủ rư/ợu (Cố Hoài) 1 triệu.
Giấy n/ợ làm bằng chứng.
3.
Khổ như tôi là cùng.
Với mức lương hiện tại, dù không ăn không ngủ, tôi cũng phải mất 10 năm mới trả nổi món n/ợ 7 con số này.
Vừa lên đường đời đã gặp thất bại ê chề, tôi quyết định ra ngoài tìm niềm vui an ủi trái tim bé nhỏ.
Trong bar, ánh đèn mờ ảo, tôi đang nhảy đi/ên cuồ/ng thì qua khe người chợt chạm phải đôi mắt đào hoa lạnh lùng.
Hoàn hảo, chính là chủ n/ợ khốn khổ của tôi.
Tôi phóng khỏi vũ trường như Lưu Tường vượt rào, thu mình vào ghế sofa.
"Phật tổ phù hộ, ngài đừng thấy tôi, đừng thấy tôi..."
Sự thật chứng minh, cách "hữu sự Chung Vô Diệm, vô sự Hạ Nghênh Xuân" không hiệu quả trước Phật tổ.
Một bóng đen phủ xuống, che mất ánh đèn sặc sỡ phía sau.
Cố Hoài quăng tờ giấy n/ợ trước mặt tôi.
Sắc cầu vồng tan biến, thế giới tôi úa tàn.
"Tối qua không phải có người còn nhắn tin hứa sẽ cố gắng trả n/ợ sớm sao?"
Ánh mắt hơi nheo liếc quanh bar ồn ào,
"Cố gắng theo kiểu này à?"
Tôi ấp úng không dám đáp.
Bàn tay thon dài đưa ra trước mặt,
"Điện thoại."
Tôi dâng lên.
Đầu ngón tay ngọc bích nhấn vài cái, rồi đưa lại,
"Mật khẩu."
Trên màn hình là giao dịch chuyển 20520 cho "*Hoài".
Đây là toàn bộ tài sản trong Alipay của tôi.
Có lẽ vì tay tôi run quá, giọng Cố Hoài đanh lại:
"Có ý kiến?"
Liếc tờ giấy n/ợ chi chít số 0, tôi nuốt nước mắt nhập mật khẩu,
"Không."
"Trong thẻ ngân hàng còn tiền không?"
"Không. Chuyển hết vào Alipay rồi."
Nh/ục nh/ã mà đ/au lòng.
"WeChat thì sao?"
Tôi mở số dư WeChat cho anh xem.
Người đàn ông lặng thinh.
"Cái này... cô giữ đi."
Tôi r/un r/ẩy thu hồi điện thoại, con số 1.82 trên WeChat trắng xóa.
4.
Không ngờ 5 phút sau, tôi và chủ n/ợ lại gặp nhau ở cửa hàng tiện lợi.
Lúc đó tôi đang bứt 10 tệ cuối cùng, phân vân giữa Tomyum và mì chua cay.
Cuối cùng đầu hàng trước túi rỗng, chọn mì chua rẻ hơn 3 tệ.
Quyết định này, tôi sẽ hối h/ận cả đời.
Khi Cố Hoài đẩy cửa vào, tô mì của tôi chỉ còn nước dùng.
Ánh mắt chạm nhau, vô cùng gượng gạo.
Ánh nhìn của Cố Hoài...
Phải nói sao nhỉ?
Chau mày.
Khó nói.
Ngập ngừng.
Tim tôi đ/ập lo/ạn, lẽ nào anh ta nghĩ tôi giấu tiền?
Tôi vội ngừng húp nước, móc ra tờ 5 tệ nhàu nát.
"Thật sự không giấu, chỉ còn 5 tệ này. Đây là món quà cuối của số phận, anh... tha cho nó đi!"
Cố Hoài bước hai bước dài, bóng anh lại phủ lên người tôi.
Điện thoại gập Huawei mở ra, màn hình độ phân giải cao hiện hình ảnh hố đất khổng lồ, bảy tám bàn chân đàn ông lực lưỡng đang "ngâm chân" trong đống dưa muối.
Bên tai là giọng Cố Hoài đầy thương cảm: "Lần sau... xem tin tức nhiều vào."
Bụng tôi cồn lên, "oẹ" một tiếng túm lấy thứ gần nhất nôn thốc nôn tháo.
5.
Bạn đã thấy trai kh/ỏa th/ân lái xe chưa?
Nếu ngồi chung xe với trai kh/ỏa th/ân bị cảnh sát kiểm tra, cảm giác thế nào?
Bốn con mắt đối diện đầy xót xa cho "thiếu nữ lầm đường lạc lối" này.
Tôi vội ôm lấy chiếc áo trắng nhàu nát đưa cảnh sát xem.
Kết quả là hai cảnh sát nôn thốc bên lề đường.
Kết thúc bằng ph/ạt 200 tệ.