Ký Sự Hướng Dẫn Của Cậu

Chương 4

13/06/2025 14:53

Thấy vẻ nhăn mặt của anh ta, tôi cảm thấy có lẽ mình đang bị gh/ét bỏ.

Thừa Dĩ Tam không cho tôi cơ hội từ chối, kéo tôi rời đi ngay lập tức.

Tôi tưởng chỉ là đến trung tâm thương mại gần đây, nơi đồ đạc không quá đắt để tôi có thể dùng tiền của ông chủ m/ua vài món cho Thừa Dĩ Tam, lấy lòng vị tiểu kim chủ nhỏ.

Nhưng Trình Tiêu lại đưa tôi lên chiếc xe của anh ấy - chiếc Passat.

Tôi nhướng mày, thầm cảm thán: hóa ra không phải ông chủ nào cũng thích xe sang, Trình Tiêu thật gần gũi với đời thường. Tuy nhiên nội thất xe lại cực kỳ sang trọng, chắc đã được độ lại.

Để phá vỡ không khí, tôi cười ngượng ngùng nói:

- Trình tổng, em thấy anh khác hẳn mấy tay trọc phú em từng gặp. Anh lái xe khiêm tốn thế này. Anh trai em cũng có chiếc Passat nhưng nội thất thua xa của anh.

Sau lời nịnh hót này, không gian trong xe đột nhiên yên ắng lạ thường.

Trình Tiêu liếc nhìn tôi qua gương chiếu hậu, nếu không lầm thì trong mắt anh thoáng chút tươi cười.

- Ừ.

Tiếng đáp khẽ vang lên từ ghế trước.

Thừa Dĩ Tam kéo tay tôi thì thầm:

- Dì ơi, đây không phải Passat.

Đây là Phaeton.

Tôi ngượng chín mặt, cười gượng gạo xoa dịu bầu không khí, thực sự muốn độn thổ vì x/ấu hổ.

Đúng lúc ấy, giọng Trình Tiêu vang lên:

- Nếu em thích, ngày mai anh đổi xe.

Tôi ngớ người hỏi lại:

- Đổi xe gì ạ?

Đèn đỏ vừa tới, Trình Tiêu dừng xe nhìn tôi qua gương, mắt không chút xao động:

- Passat.

Tôi đành cười gật:

- Anh thích là được ạ.

Cảm giác như tôi là bà chủ nhà vậy.

Chiếc Passat giả hiệu dừng tại bãi đỗ của một trung tâm thương mại xa xỉ. Nơi đây tôi từng nghe danh nhưng chưa dám bén mảng vì giá cả đắt c/ắt cổ.

Lén tính nhẩm số tiền ông chủ chuyển khoản, không biết có đủ chi tiêu cho vị tiểu thiếu gia này không.

Nửa tiếng sau, tôi choáng váng:

Thứ nhất vì giá cả đắt không tưởng.

Thứ hai vì hóa ra... hai người họ đang m/ua quần áo cho tôi.

Bước vào cửa hiệu xa xỉ, Trình Tiêu chỉ thị nhân viên:

- Chọn cho cô ấy hai bộ.

Rồi thản nhiên ngồi uống trà ở khu nghỉ.

Tôi như vịt bị đẩy lên giàn, tay ôm mấy bộ đồ Thừa Dĩ Tam chọn, bị các nhân viên nhiệt tình đẩy vào phòng thử đồ.

Trong phòng thử, tôi lén xem giá - một chiếc váy tưởng chừng bình thường có giá bằng cả năm lương tôi.

R/un r/ẩy thay đồ, tôi hít sâu mở cửa bước ra:

- Cái này...

Mặc bộ đồ đắt đỏ, tôi lúng túng kéo váy hỏi nhỏ:

- Được không ạ?

Trình Tiêu và Thừa Dĩ Tam đồng loạt ngẩng lên - không biết có phải ảo giác không, nhưng trong chớp mắt, đôi mắt hai người bừng sáng lạ thường.

Trình Tiêu xoa cằm, ánh mắt lóe lên rồi vội tắt. Anh lạnh lùng bảo nhân viên:

- Không cần thử nữa. Gói hết lại.

Tôi: ...

Đây chính là cảm giác được bao nuôi sao??

4

Trong trạng thái r/un r/ẩy, tôi mặc chiếc váy trị giá vài tháng lương, tay xách túi đồ tương đương cả năm thu nhập, theo hai vị kim chủ rời cửa hàng.

Không phải tôi giả vờ từ chối, mà họ thực sự không cho tôi cơ hội phản kháng. Mỗi lần tôi chối đầy, Thừa Dĩ Tam lại dọa bắt ông chủ sa thải tôi.

Nhóc con này nhỏ tuổi nhưng khôn lắm.

Lúc thanh toán, tôi định cắn răng trả tiền nhưng tổng số tiền vượt xa khả năng. Dù dốc hết ví cũng không đủ.

Thế mà hai người họ còn muốn tiếp tục m/ua sắm, buộc tôi phải giả vờ đ/au bụng để thoát thân.

Đây không phải m/ua sắm, mà là phạm tội có tổ chức.

Bước ra khỏi trung tâm, tôi nén mãi không được, cắn môi hỏi Trình Tiêu:

- Trình tổng... anh không phải... thích em đấy chứ?

Trình Tiêu ngẩn người hai giây, rồi - nếu không nhầm - tai anh dần ửng hồng. Anh cau mày, tự nhiên cầm lấy túi đồ trên tay tôi, giọng trầm xuống:

- Đừng có mơ tưởng lung tung.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Xin chào, bác sĩ Lục!

Chương 20
Sáng ngày thứ hai sau buổi họp lớp, tôi còn chưa kịp mở mắt thì đã mò trúng... một cái chân đầy lông. Lông đó nha quý vị, đầy luôn, như đang chạm vào cái thảm nhung thiên nhiên vậy. Cái tính tò mò thôi thúc cộng thêm lúc đó còn ngái ngủ, tôi không kìm được, nhẹ nhàng... sờ qua sờ lại. Ngay giây tiếp theo...ẦM! Cánh cửa bật mở, một đám người ào ào xông vào như bắt gian tại trận. Tôi giật mình rụt tay lại, mở to mắt, ôm chặt lấy chăn. "Bác sĩ Lục, trưởng khoa gọi anh..." Mấy người vừa xông vào đột nhiên im bặt, đồng loạt kêu lên như gặp cảnh phim người lớn. Tôi: ??? Bác sĩ Lục nào cơ? Tôi nhìn theo ánh mắt của bọn họ... Một người đàn ông đang nằm cạnh tôi. Đôi chân dài miên man, thẳng tắp, đặc biệt là nhiều lông như trong quảng cáo dao cạo râu. Tôi đưa mắt nhìn lên... và ngay lập tức hối hận. Tôi mù rồi, trời ơi... "Bọn... bọn tôi không cố ý..." Mấy người kia đỏ mặt, lắp bắp giải thích rồi vội nhắm tịt mắt. Tôi không quen họ. Tôi càng không quen cái người nằm bên cạnh mình. Trong lúc tôi còn đang ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì, thì người bên cạnh bỗng kéo nhẹ chăn, hé mắt nhìn tôi một cái rồi khàn khàn nói: "Chia cho anh đắp với, được chứ?" Tôi mất đúng một giây để hiểu ra câu đó. Sau đó như bị điện giật, tôi thả chăn ra cái "bộp". Cái chăn vừa vặn che được chỗ cần che, anh ấy lười biếng nhắm mắt lại, thong thả nói thêm: "Không phải gọi em, anh đang nói mấy người kia." Lời vừa dứt, đám đàn ông kia cuối cùng cũng thôi hóng drama, để lại một câu: "Trưởng khoa giục họp rồi, mau xuống đi!" Rồi vù vù chạy hết ra ngoài như vừa thoát kiếp nạn. Căn phòng trở lại im ắng. Tôi ngồi đó, co ro ôm lấy mép chăn, tim đập như trống hội...
335.93 K
8 ĐÀO HOA SÁT Chương 5
9 MỘ RẮN Chương 11: Ngoại truyện

Mới cập nhật

Xem thêm