Khi anh ấy rời trở sư, chính là anh kiên đi theo.
Tôi đâu là tiểu thư khuê nữa.
4
Đêm khuya, phòng ngủ chìm tĩnh lặng.
Giai Nê gửi rất nhiều tin nhắn, nhưng hồi đáp.
Tôi dám điện thoại, dám lên mạng, dám bật tivi.
Bỗng vang lên ngoài.
Cùng thanh xào xạc, thì thào e thẹn cất lên:
"Hạ Thần, đừng bật đèn..."
Tôi rơi hố băng.
Anh về nhà.
Tôi phòng, động phòng ràng.
"Ngoan, ngồi yên, đừng cựa quậy..."
Đó là mệnh ham muốn anh tôi.
Việc đang làm gì, cần rõ.
Tôi do dự bật sáng phòng khách.
Ánh chói lòa rọi thẳng đôi nam nữ ở lối vào.
Lâm hét lên tiếng, hãi co rúm anh tôi.
Anh nhíu mày quay lại, ánh lóe lên khó chịu vì bị quấy rầy, "Sao lại ở đây?"
Tôi vẻ tê dại: "Thẩm nhà anh ấy, biết đi đâu nữa?"
Nơi này từng là bến đỗ bình yên tôi.
Không ngờ ngày, lại chỗ đứng.
Lâm bỗng anh vẻ mặt lo lắng: Thần... đừng lại ấy..."
"Anh nhất định phải nhớ lời nói."
Hạ vỗ vỗ ấy an ủi, ánh tràn ngập thờ ơ:
"A Tông, anh và bàn bạc rồi, về bệ/nh viện ở. mai, xế đón em."
"Tại sao?"
"Không tại sao cả."
Anh bế bước phòng ngủ.
Theo đóng khẽ khàng, phòng chìm bóng tối.
Tôi muốn đi theo vài lời, vừa cửa, bỗng nghe động tĩnh trong.
Lâm vừa gấp vừa Thần, đấy, tái sinh, tương lai Tông thừa nghiệp anh."
"Anh quan tâm nghiệp đó."
"Nhưng... nếu là vì thì sao?"
Giọng nát và tuyệt vọng, như, ấy gi*t thì sao?"
Sau khoảng im lặng dài, thanh hồ phòng đột nhiên dữ dội hơn.
Cùng lời thì thầm Thần, "Yên tâm, anh bảo vệ em."
5
Hôm sau, xế đón về bệ/nh viện phát mất.
Lúc này đang ngồi biệt thự nhà Hạ, ăn cơm mẹ.
"Dư luận trên mạng chưa?"
Bố ý thư ký mình.
"Thưa tổng giám đốc Hạ, rồi."
Mẹ gắp miếng thịt bò, "Mấy dẫn ăn cơm à? g/ầy đi thế này?"
Hồi đó, do thể nhà là vì khi dẫn trại trẻ mồ côi làm cãi nhau mẹ.
Anh cả đời này thừa nghiệp.
Bố nổi gi/ận, ngay lập định nhận nuôi tôi.
"Con muốn tiếp nghiệp, nhiều người muốn."
Vì vậy tôi.
Tôi ở nhà luôn hãi, khúm núm lấy từng người.
Nhưng vẫn ngăn được việc khi nhà dẫn theo tôi.
Bố hề ngăn cản.
Thậm chí mấy liên hoi, đều là dò xem sống tốt không.
Vì vậy biết mình bao cân lượng, mặt quan tâm mẹ, nhẹ nhàng bào chữa Thần, "Anh ấy bận là tại em, ăn cơm."
"Con bé này, bênh vực Thần."
Đang chuyện, chuông bỗng reo lên.
Người giúp việc cửa, là và Việt.
Ánh lạnh hai người đồng loạt đổ dồn u trì trệ.
Như thể là tội đồ tày trời.
Bố nhíu mày, "Về đây làm gì?"
Hạ nói: "Để Tông đi."
Mấy phút trước, tố cáo và Ngữ.
Lâm là riêng đình Lâm, luôn bị bạc bẽo.
Gia đình đây bắt đi xuống.
Không phát triển nhà Hạ.
Việc vì mà tìm nhà, đúng chỗ đ/au mẹ.
Bố gi/ận chối anh: Tông đi đâu cứ ở lại nhà Hạ, lễ trưởng đi học đại học."
"Bố—"
"Khi chia người phụ nữ đó rồi gọi bố."
6
Mùa 18 tuổi, nhờ che chở mẹ, trải qua ngày tháng yên bình.
Dư luận lên án trên mạng mất sẽ.
Tất giống hầu hết vụ b/ắt n/ạt học đường, đ/au khổ phải chịu đựng ký ức mọi người.
Thời gian trôi qua, lễ trưởng đến.
Hiện trường chật người.
Tôi giữa đám đông, bỗng nghe trẻo phóng khoáng.
"Lâm Ngữ, ai phép xuất ở đây?"
Hướng theo nói, tiểu thư nhà là Sương đang lớn sai Ngữ,
"Tôi rồi, hai cô, gặp đ/á/nh lần, muốn dùng mặt nhận cái t/át tôi?"
Điều này lạ, Sương và người cùng cha này ưa nhau.
Lâm mỉm cười, mời đến..."
Nhìn ấy nhiệt tình tới, Tông, anh đâu?"
Tôi muốn ta.
Lâm nở nụ cười rỡ, "Sao em? và đều tha thứ rồi. Em tha thứ em, được không?"
Tôi bỗng giơ t/át mạnh mặt Ngữ.
"Xin lỗi, thể tha thứ."
Cái t/át ngờ váng.
Đến khi nhanh chóng bước tới, lòng.
"Hạ Tông, anh thường dạy vậy sao? Xin ấy đi!"
Lâm che mặt, nước lã chã, "Xin lỗi... Tông, là em."
"Đương nhiên là tôi."
Giọng vô cùng lạnh lùng: "Trầm cảm là tấm khiên miễn tử à? Những nhỏ nhặt đáng cảm."
Hóa anh, việc làm là nhỏ nhặt.
Lâm trốn anh, giọt nước to hạt đậu lăn mắt.
"Đừng... Thần, đừng ấy..."
"Trong tương lai ấy h/ủy ho/ại anh, chúng phải đi gặp anh sao?"