「Hóa ra đã bạn gái rồi sao!?」
「Không đúng, ấy nhẫn áp đây vị thê gì?」
「Hoắc sắp ba mươi rồi, giấu sinh cũng bình thường, tiếc lại vơi chàng đ/ộc thân vàng giá Bắc Kinh.」
Nghe mấy tá buôn khựng lại khi đang rửa tay.
Bước vào văn phòng mới điện thoại ra xem.
Trang nhất giải trí nổi bật dòng Tổng giám đốc tập đoàn thị sánh đôi cùng bạn gái xuất hiện tại trung tâm thương mại.
Chỉ ảnh chụp hơn nữa nam nhân còn ký cùng, thể khẳng qu/an h/ệ giữa hai người.
Hoắc kinh lĩnh vực xây dựng đơn giản xây nhà cao tầng, thông luôn khẳng đ/ộc thân chưa vợ, kỳ tin đồn tình nào.
Bao nhiêu nữ ngóng trông, lần này chụp hình rõ ràng chủ đích.
Kiều mím tin nhắn Wechat lập tức vang lên.
-
Xe dừng góc khuất bệ/nh viện.
Thấy khẩu trang mũ lên cười rồi chìa khóa.
「Em tăng đột xuất chút.」
「Không gì khác muốn hỏi anh?」Nam nhân đặt tay lên vô lăng, ống tay áo lên hai khúc, thanh phóng khoáng.
「Anh đủ ngốc để nhẫn dạo nữ khác.」
Đèn đỏ, dừng xe. Người vợ này của mọi thứ phơi bày mặt, sự e dè của nữ sinh, đúng ý anh.
「Đi đối tác, đường chụp lén.」
Mấy chữ đường chụp" thật tuyệt.
Quả nhiên tối nữ minh bài minh oan đồng thời quảng bá phim mới.
-
Nhìn từ ngoài vào, biệt thự cổ sáng rực đèn.
Vừa bước vào cửa, đã cười đứng dậy: 「Đến rồi à, vào đi.」
Nhớ lần đầu ra căng thẳng vô cùng. Không ngờ tưởng câu đầu tiên đã đổi cách xưng hô.
Hoắc từ bếp bước ra: nếm thử món tủ của bố đi.」
Gia đình khí khắc giới quyền quý thường thấy, trái lại cảm ấm 「Ngon lắm ạ, bố.」
「Bao rồi, món tủ vẫn chỉ mỗi món này.」Hoắc dựa vào ghế, nhiên vạch trần.
Hoắc mặt thoáng biến sắc: biết thì cầm bát ra chỗ Cẩm Lý mà ăn.」
Cẩm Lý chú nuôi.
Một chú Samoyed.
Cẩm Lý nghe tên vui đứng dậy sủa vài tiếng.
Kiều nhịn được bật cười: đến nỗi đâu ạ, bố món tủ tốt lắm rồi, còn chẳng biết ăn.」
Hoắc liếc mắt: 「Anh trai đúng biết nói, may chị dâu quản lý.」
Kiều chưa kịp thu lại nụ cười, ngờ câu đầy ẩn ý này ngượng ngùng.
Hoắc cũng phủ 「Em cần biết ăn.」
Khung cảnh ân này gật đầu hài hỏi: 「Hai cưới khi nào? Đăng ký mấy tháng rồi còn gì.」
Câu bàn chìm vào lặng. giải thích: đang thực tập, tạm thời chưa nghĩ tới này.」
Càng càng hụt hơi, kéo nhẹ tay áo cạnh.
Hoắc lại tỏ ra phớt lờ: vội, cũng bận."
"Đợi hết việc thì hoa vàng cũng đó đuổi theo vợ khóc cũng kịp."
Khóe miệng nhếch lên, ngờ nắm tay gái cạnh: ý gì? Vợ sẽ bỏ chạy à?"
"..."
Kiều tiếng "vợ" của gọi mà tai bừng, cúi đầu cơm, dính vào "cuộc chiến gia đình" nữa.
-
Sau bữa tối, kéo riêng, lên phòng.
"Chị dâu, trai nhất nghe lời chị. Chị giúp mà."
Kiều cũng xử: ấy khoá tín dụng của em?"
"Anh ấy gh/ét thôi!"
"......"
Cùng đó trong phòng, vẫn mẹ ngăn cản tình cảm của ta sao?"
Hoắc nghịch chuỗi hạt, giọng điệu nhiên: "Chuyện lắm rồi còn gì."
"Vậy sau khi chia tay, chưa từng ai nữa, chẳng phải vẫn luyến tiếc?"
"Mẹ nghĩ nhiều quá. Hơn nữa thẳng này chẳng phải tốt hơn sao? Giải quyết được tâm bệ của mẹ."
Bà từng rất sốt ruột về sự của trai, trầm giọng nhở: "Đã thì phải nhiệm. Gia đình ta cũng đến nỗi bủn xỉn đến mức tổ chức cưới cho dâu."
Nam nhân đứng rõ nghe vào chỉ lệ.
Kiều chưa kịp quay cánh hé đã đẩy mở, cốc nước trong tay ra vài giọt: "Em lên hỏi khi về."
Hoắc thần sắc thoáng ngưng đọng, nắm tay xuống tới rồi: "Về thôi."
Kiều cúi biểu cảm hơi gượng gạo: "À, quen tiêu xài thoải rồi, đột ngột khoá ấy thích nghi lắm."
"Em đang xin xỏ cho nó à?"
"Em biết ấy gây nhưng dù trọng cũng cho cơ hội sửa sai chứ?"
Hoắc dừng bước, hứng nhìn cô: "Nếu em, sẽ sửa sai?"
Kiều ngây lát, đã tai buổi, gật "Sẽ sửa!"
"Vậy cũng muốn cùng hai bạn trai à?"
Trời! Con cáo này đang dụ mắc bẫy.
-
Đến lên thin thít.
Thực ra đứng ngoài phòng đã nghe lỏm được phần nào. Dù tự nhủ để bụng, tuổi trẻ ai chẳng vài tình...