Trừng ph/ạt bằng loại cốt, phế tu vi, không khỏi hắn liên tưởng đến đối đãi với ta ngàn trước.
Vũ Khê run run giơ tay, khép mắt công lấy ra của Lê
"Không... con van nài, đại huynh, xin người đừng..." Lê thét thảm thiết, nước mắt nước lẫn lộn, tôn... đ/au quá... xin dừng lại..."
"Năm xưa Hồng Diệp bị ph/ạt, ngày Lê Quân đáng đời!"
"Chẳng lẽ Vũ Khê Tiên tội? Chính hắn tố cáo hôn thê thông đồng với M/a tộc!"
"Đúng vậy! Tố hôn thê kiêm muội, không biết nên khen công tư hay chê ng/u muội - hai ngàn bay lên giới vẫn chưa đạo!"
Lê khóc thảm thiết thấy ta nắm ch/ặt viên lấp thần lực tuôn trào ngh/iền n/át thành tro bụi.
Trong gương xét, cảnh Trạch Ly Đế Quân triệu phân thân tàn sát thần binh lộ ra. "Mau bẩm báo Đế - việc này không chỉ ân oán cá còn liên đến an nguy thần tộc!"
Trạch Ly đứng lặng như đ/á, hàm răng siết ch/ặt như đang kìm nén điều gì.
Nhớ lại hai ngàn trước ta cùng Vũ Khê nhập cung Vô Vọng, tôn từng khen: "Hồng Diệp, ki/ếm của ngươi xứng đáng đệ nhất cung".
Nhưng hắn tình vứt ta ta cần nhất sự tín nhiệm. Giờ đây trong Hoang Tháp, ta đã thấu tỏ mất đi những ấy chẳng đáng tiếc!