Trạch Ly Quân khó tin nhìn ta, gọi tên ta, mắt dâng tâm tư.
Ta rút dứt tay trái đ/á/nh một chưởng ng/ực hắn.
“Phụt!” ôm ng/ực ra m/áu, lảo đảo lùi mấy chục bước.
Trạch Ly Quân đỏ mắt nhìn ta, giọng dịu dàng hỏi: “Hồng Diệp Thượng h/ận ý của đã chưa?”
Dáng vẻ tàn tạ này nhớ ngày xưa nhặt hắn, y m/áu thương tích đầy mình, người xem lòng.
Nhưng nỗi thương Ly gây ra, cách buông bỏ.
Dù hắn từng trải qua những gì, chỉ thấu cảm quá khứ, lý phản bội thần tộc, tha thứ cho những gì hắn đã làm ta.
Bởi hắn sư tôn yêu nhất, nhau sống năm, cảm giác bị người thân tín nhất phản bội, quá đớn.
“Chỉ khi ch*t, mới giải tình hoa Ta lặp lại.
“Tốt, rồi.” nói, “Nhưng cần nửa mạng để phong Tháp sao?”
Ta nén tim dồn dập, từng chữ nói ra: “Ta muốn giải đ/ộc, từ đoạn tuyệt ngươi.”
Nghe vậy, hắn cầm Vô Vọng mỉm hai tay đ/âm thẳng ng/ực, cả tiên cốt rồi lao xuống từ trung trước mặt ta.
Ta thu thập th* th/ể hắn, như cảm thấy năm xưa nên nhặt hắn về. Chỉ khảy móng tay, khí tức hắn hoàn biến mất.
19
Sau khi Ly ch*t, mang Xích Tán đến Uyên.
“M/a biết các chỉ cầu nơi an Nếu dùng tâm đầu huyết thần h/ồn thề hại vô ước thúc tộc, nguyện giúp.”
Nếu đàm thất bại, sẽ đơn thương phong cả Xích Tán hắn Cổ Địa - dù sao cũng chẳng phải người tốt, muốn giúp ai tùy ý.
“Thân bản bị phong ấn. Nhưng Diệp Thượng Thần hôm đại diện thần giới sao?” Thần thản nhiên hỏi, giọng ưa.
“Không, phi phi Ta vẫn đèn sáng phân biệt phải trái.
Lại nói: “Còn thân bị phong ấn, chẳng lẽ lấy tâm đầu huyết?”
“Ồ, thành giao!” khẽ toát ra vẻ âm mưu đắc thắng.
Cuối cùng, Thần lấy tâm huyết thề nguyện. Ta hắn đàm Thần và Thiên Đế, cho tộc chỗ dung thân, chỉ mà thôi.
Sau đó, du phương.
Không sư tôn, sư huynh, chỉ Xích Tán và Xích Tiêu đi trừ yêu diệt m/a.
M/a Thần vẫn ngủ say lọng.
-Hết-