Trên yến tiệc, binh sĩ nâng chén uống thỏa thích, nhắc lại hành tích anh hùng của ta trên chiến trường, một ki/ếm xuyên ng/ực gia chủ họ Thôi.
Ta chỉ ngồi ở vị trí cũ của mình, thỉnh thoảng ăn vài hạt lạc nhân, lặng lẽ nhìn họ, nghe họ trò chuyện.
Ngồi như vậy đến tận trời sáng.
Lúc rạng đông, mọi người đã say khướt ngả nghiêng, ta cũng chống cằm giả ngủ.
Một tiếng kêu khiến tất cả gi/ật mình tỉnh giấc.
«Không tốt rồi, Bùi tướng quân ch*t rồi!»
17
Tử trạng của Bùi Thiểu Dã vô cùng thê thảm.
Quân y đến khám nghiệm th* th/ể hắn, đêm qua hắn uống nhiều rư/ợu mạnh, tiếp đó lại buông thả d/ục v/ọng quá độ, bạo bệ/nh mà ch*t.
Ta đêm qua luôn ở ngoài ăn lạc nhân, mọi người đều thấy, không ai nghi ngờ đến ta.
Các nữ nhân khóc lóc thảm thiết, đều nói mình vô tội.
Bình thường Bùi Thiểu Dã là hạng người thế nào, mọi người đều rõ ràng, than rằng:
«Tướng quân dù có vui mừng đến mấy, cũng không thể không tiết chế như vậy.»
Nhưng hiện tại vấn đề nan giải nhất không phải truy c/ứu nguyên nhân cái ch*t của hắn, cũng không phải xử lý hậu sự. Việc lớn vừa định, quần long vô thủ.
Lòng dạ nặng trĩu, ta tuyên bố với tướng sĩ tin Bùi Thiểu Dã bạo bệ/nh:
«Huynh đệ các ngươi theo Bùi tướng quân đ/á/nh nhau nhiều năm như vậy, không có công lao cũng có khổ lao, vốn tưởng theo hắn có thể ki/ếm được chức quan.»
«Nhưng hắn ch*t rồi, hắn cũng không có huynh đệ hay con trai gì cả…»
Mặt ta lộ vẻ ai bi:
«Đánh nhau nhiều năm như vậy các ngươi cũng mệt rồi, thật không xong thì giải tán đi.»
Họ không đồng ý, nóng nảy nhảy cẫng lên:
«Căn cứ vào gì! Chúng ta đ/á/nh nhau nhiều năm như vậy, vinh hoa phú quý trong tầm tay, căn cứ vào gì lúc này lại đ/á chúng ta một cước!»
Mặt ta đầy khó xử:
«Thật không còn cách nào, nếu ta là nam nhân, hoàng đế này ta đã làm rồi, phong cho các ngươi hầu bái tướng, thành tựu công huân bất hủ, đáng tiếc thay, ta chỉ là nữ tử, võ nghệ cao siêu trí mưu đầy đủ lại có ích gì…»
Mấy vị phó tướng bấy giờ mới chợt hiểu ra.
«Quân sư, coi chúng tôi là ch*t sao?»
«Mấy gã đại nam nhân chúng tôi ở đây, hoàng đế đến lượt ngươi làm sao?»
Ta lặng lẽ nhìn về góc trướng. Vương Thâm áo trắng phấp phới không nói năng gì, thư thái ngồi trên chiếc ghế nhỏ, ăn nửa đĩa lạc nhân ta còn lại đêm qua.
Một trận chiến qua đi, bên Bùi Thiểu Dã tổn binh triệt tướng, đêm qua lại uống rư/ợu, không mấy kẻ tinh thần minh mẫn. Binh mã Lang Nha Vương thị lại không hề hao tổn, đêm qua cũng không uống rư/ợu.
Hắn không nhìn chúng ta, chỉ giơ một tay lên, nói:
«Ta ủng hộ Tống Kim Đường.»
Nói xong tiếp tục ăn lạc nhân.
Ta cười hiền hậu, nói với mấy phó tướng:
«Nếu đều muốn làm hoàng đế, mấy ngươi còn phải đ/á/nh nhau một trận, đến lúc cá ch*t lưới rá/ch, chẳng ai chiếm được tiện nghi.
Nếu không đ/á/nh, chúng ta hãy làm huynh đệ tốt, cùng hưởng vinh hoa.»
Họ nhìn nhau, cuối cùng đã hiểu. Bọ ngựa bắt ve, ta là kẻ cuối cùng b/ắn ch*t chim hoàng tước. Thực lực cách biệt, họ chỉ có thể tôn ta làm đế.
Binh sĩ không quan tâm hoàng đế này là ai, họ muốn công thành danh toại, muốn làm quân chính nghĩa thắng đến cuối cùng.
«Nữ tử lại thế nào! Ta ủng hộ quân sư xưng đế!»
«Gia chủ họ Thôi là quân sư gi*t, hoàng đế lẽ ra nên do quân sư làm!»
Ta mỉm cười với Vương Thâm. Xưa kia ta mời hắn xuất binh c/ứu Thương Thành, lại bị cả nhà hợp sức hại ch*t. Ngày nay, ta sẽ không dùng ân tình trả lại này vào chỗ khác. Ta cũng đã tận sức bảo toàn binh mã họ Vương, không để hắn chịu tổn thất.
Hoàng cung liên tiếp chịu nội lo/ạn, một cảnh tan hoang. Họ bận rộn kiểm điểm tàn dư, dọn dẹp hoàng cung, chuẩn bị các việc lớn nhỏ đăng cơ. Không ai nhớ, th* th/ể Bùi Thiểu Dã vẫn nằm trong doanh trướng lạnh lẽo, đến nay chưa xử lý hậu sự.
Lúc đêm khuya thanh vắng, ta lần cuối đến gần doanh trướng này. Ngũ quan hắn dữ tợn méo mó, không nhận ra dáng vẻ nguyên thủy.
«Ai thèm làm hoàng hậu của ngươi?»
«Ngay từ đầu ta đã nhắm đến làm hoàng đế.»
Giọng nói trong trướng lớn trống trải nghe rõ mồn một.
Đứng lâu sau, phía sau có tiếng sột soạt vang lên. Ta quay đầu, mấy chục cô gái đến doanh trướng, quỳ xuống trước ta:
«Đa tạ cô nương c/ứu mạng chi ân.»
«Không ngờ thật có ngày này, chúng ta có thể tự tay gi*t tên d/âm tặc này, b/áo th/ù rửa h/ận!»
Nhiều người trong bọn họ đều là lương gia nữ tử, bị binh sĩ Bùi Thiểu Dã bắt đến, đưa lên giường hắn, chịu đủ nh/ục nh/ã. Họ c/ăm gh/ét Bùi Thiểu Dã vô cùng. Kẻ d/âm tà, rốt cuộc ch*t dưới váy lụa.
Ta nghiêm mặt nói:
«Các ngươi phải nhớ, dù bị hắn s/ỉ nh/ục, chúng ta vẫn là người trong sạch, quang minh chính đại.»
Thanh Liễu cúi đầu:
«Đạo lý chúng ta đều hiểu, nhưng, người ngoài vẫn đòi hỏi nữ tử tam trinh cửu liệt, sẽ kh/inh rẻ chúng ta, coi thường chúng ta.»
«Sau này sẽ không nữa.» Ta cười nói:
«Bởi vì ta sắp làm hoàng đế rồi.»
Mồng mười tháng ba, xuân hòa cảnh minh, vạn vật phục sinh. Vương Thâm nói, đó là ngày tốt hắn tra c/ứu trong hoàng lịch, thích hợp nhất để vinh đăng đại bảo.
Sau khi ta đăng cơ, đối đãi tử tế với Lang Nha Vương thị, muốn cho họ có một chỗ trong triều đường. Vương Thâm cự tuyệt, dẫn binh mã trở về Lang Nha. Hắn nói nơi đó có núi có nước, thích tu thân dưỡng tính.
Ta đứng trên đỉnh cao quyền lực, bèn tùy ý ngang ngược, làm nhiều việc khiến thiên hạ kinh ngạc. Các tri/nh ti/ết bài phường khắp cả nước ầm ầm sụp đổ. Sách tam tòng tứ đức, tam trinh cửu liệt bị ta th/iêu thành tro bụi. Con gái có thể mặc áo đẹp, yên tâm đến học đường đọc sách.
Những nữ tử bị Bùi Thiểu Dã ứ/c hi*p, có kẻ trở về đoàn tụ với gia đình, có kẻ tái giá, có kẻ ở trong đại trạch ta xây cho họ. Họ hỏi ta, vì sao lại đối tốt với họ như vậy.
Ta ngẩng đầu nhìn trời, mơ hồ như một giấc mộng lớn.
«Ta từng suýt bị một trận mưa lớn nhấn ch*t.»
«Cho nên, trẫm muốn che ô cho tất cả nữ nhi.»
-Hết-
一盞茗