Và nhất định con trai, nếu con gái thì sao?"
Lúc đó thầy Cao thế đã quên mất.
Chỉ lúc ấy mặt, khi xong liền khẽ nhếch mép mỉa mai:
"Trời tối đã mộng hão huyền rồi, người tốt nào lại ngày mang đồ cho chứ? Sống thực chút đi."
Đợi đã.
Không lẽ... Nam?
Hồi đó nhận điều bất thường, bởi trêu vốn thường Nam.
Nhưng ngẫm lại kỹ hơn.
Khi đáp trả: "À phải, nói mặc định gửi vì người tốt."
Anh ấy lại lại như mọi khi.
Chỉ húng rồi quay mặt đi.
Mặt như luộc.
Trong đầu lóe lên ý nghĩ khủng.
Nếu năm đó quả thực mang đồ sáng tới.
Vậy lẽ ấy...?
Tay r/un r/ẩy làm rơi hộp sữa xuống lớp.
Tôi vốn người thẳng thắn, thắc hỏi ngay.
Thế nhẹ mu bàn tay Nam:
"Anh em đúng không?"
Phản ấy thật đáng ngạc.
Dừng tay dọn bàn, quay sang đầy tin.
Mặt bỗng bừng.
Rồi sặc sụa.
Khi bình tĩnh lại lại tránh tôi.
Anh gằn giọng lùng:
"Cô đi/ên à? Đang lên cơn đấy hả?"
Tôi bĩu môi nhặt hộp sữa lên: bệ/nh."
"Sao dám em?"
Anh mím môi lặng.
Tôi tiếp tục:
"Anh tỏ bình tĩnh hơn này khiến em nghĩ rằng..."
Tất đều thật.
Ví luôn tìm cớ tiếp cận tôi.
Ví như cuộc gặp lại tưởng ngẫu nhiên hóa được tính toán kỹ càng.
Ví như những năm vã triền miên để trái tim rung động.
Và...
Anh em.
15
Phải nói sinh đã nói thẳng.
Hiếm khi hối vì định mình.
Cũng tô những con đường chọn.
Khi vi pháp luật, trái đạo đức, thì lựa chọn sai.
Cuộc đời do viết, dù ng/uệch ngoạc bài điểm 10!
Thế nên đêm ghi hình tập đầu tiên, khi tạm rời game.
Tôi lập tức gõ cửa phòng anh.
...Tôi hối rồi lạy Chúa.
Trước người ông vạm vỡ cởi trần, quấn khăn tắm quanh eo.
Đường vai gáy hoàn hảo phô bày che đậy.
Giọt tóc rơi xuống áo, lăn dọc đường hàm sắc sảo.
Tôi nuốt bọt.
À không.
Tôi bịt lại:
"Anh... làm vậy Nam! đồ Đàn ông giữ đạo đức chứ!!!"
Đối phương lặng.
Sự lặng chát chúa.
Khẽ thở dài, bước kéo tay xuống:
"Mở ra."
Không được.
Đây xúi giục tội.
Tôi đầu quầy quậy:
"Không mở!"
"Mở đi." Giọng lùng lặp lại.
"Mặc xong rồi."
Tôi hé nhìn.
May quá.
Không lừa tôi.
Vốn quen nhau với năm.
Tôi luôn bắt bẻ anh:
"Mấy năm lăn lộn bên quên hết đạo đức nam giới rồi hả? Sao mặc đồ?"
Giang "?"
"Tôi đang tắm, ai tắm mặc đồ?"
Tôi trầm ngâm.
"Thôi bỏ này."
"Em đến hỏi."
"Ừ?" nhướng mày tỏ vẻ hứng thú,
"Hỏi đi."
Có quá nghi vấn cần giải đáp.
Và phần lớn, lời.
Tôi ngẩng đầu thẳng: chủ động ngồi cùng bàn, người mang đồ sáng và..."
Giang cười:
"Hóa hỏi những này."
Anh lẩm bẩm: để cho chính mình."
Ánh đèn mờ ảo.
Anh bằng dịu từng thấy.
Rồi đặt tay lên đỉnh đầu tôi, xoa nhẹ mái tóc.
Cử thân mật từng có.
Tôi né tránh.
Bởi đã né tránh.
16
Tối hôm đó nói, tất thật năm đều ẩn giấu trong những game tiếp theo.
Tập thứ chương trình.
Bối cảnh nhảy về học kỳ năm cuối trước lễ cam kết đua 100 ngày.
Kỳ học cận kề, khí ôn căng thẳng nhất.
Trường tổ chức hoạt động hét to ước trên sân thượng.
Tôi sợ xã hội tác.
Trốn tham gia bằng nghỉ ốm.
Cũng biết hôm đó diễn thế mọi người hét những gì.
Chỉ lên nói câu đó sốc, tỏ với ai đó.
Nhưng lần này, với tư khách mời, được kiến mắt.
Những hét đủ loại:
Học sinh số 2: "Trần Giai lớp 3 tay cờ vua, chơi với nó!"
Học sinh số 5: luôn nghĩ căn tin trường mình nấu cần m/ua dầu, hiểu hiểu."
Học sinh số 7: "Không chịu nổi mấy thằng đi đường cứ giả bóng, đ/ập vào người tao ba lần rồi lỗi!"
Học sinh số vãi lz!"
Danh sách lật trang.
MC to: "Tiếp lớp 9!"