Tôi tiếng yếu sau.

Anh quay lại.

Từ từ ngang tầm mắt tôi, khóe môi cong nhẹ ánh mắt trầm xuống.

"Ngoan nào, chúng vẫn chưa tính xong chuyện đâu."

Tôi ngày này đến, ngờ nhanh thế.

Đầu óc rỗng.

Tôi vội giải qua Nếu của đã dám...

Chúng hãy coi chưa chuyện gì đi. nói được rất nhiều cô theo chắc chắn thiếu một..."

Gương mặt càng lúc càng đen lại, giọng nhỏ dần.

Nhưng chắc rất thất vọng.

Người qua của đứa nhóc non nớt ủy mị.

Bàn ấm áp đỉnh đầu tôi, xoa nhẹ.

"Lý do muốn gặp mặt anh... của em?" Giọng dịu dàng hơn.

"Không hẳn."

"Còn gì nữa?"

"Em ở ngoài nhiều lắm. thích con thật của đâu."

"Sao thích?"

"Em xinh, học lực bình thường... dáng cũng bật."

thích chị dài, nở, mông cong.

Anh búng nhẹ má hình đẹp được rồi."

Tôi: "???"

10

"Em à, thấy dạo này nhà mình nhiều quá không?"

Anh ngồi sofa chống cằm suy tư.

Tôi hộp: "Có đâu? toàn qua mà."

"Không rồi. Dạo này nó qua tục, đáng nó bận bịu chứ. Lạ lần nào cũng mang ăn kèm học bài. Thằng này tốt bụng thế?"

Anh bỗng trợn mắt "Chẳng lẽ..."

Tôi nuốt nước đơ người.

Anh trai: "Ch*t ti/ệt! thích anh!"

Tôi: "...Đừng ảo tưởng."

Anh rùng mình: "Toang rồi, sức của quá mạnh. phải tránh nó xa thôi!"

Từ đó suốt ngày ra ngoài.

Nhưng mục tiêu của phải ấy.

...

"Anh hôm nay nhà."

Tôi định đóng cửa.

Châu chặn ở khung cửa, mỉm cười: nghĩ đến tìm nó sao?"

Trên thực nhau trời vực.

Trên trêu chọc anh.

Ngoài đùa cợt tôi.

giúp học khi ngồi cạnh, khí trở nên ngột ngạt khó thở.

Giảng giọng cố tình trầm lông vũ nhẹ tim tôi.

Những lúc may nhau, tim đ/ập lo/ạn xạ.

Tôi nghĩ cố ý.

Nhưng ánh mắt nghiêm túc vô cùng.

Khi dịu dàng hỏi: "Sao? Chỗ nào à?"

Anh đến chuyện tình mạng.

Nhưng đôi lúc ánh mắt muốn nuốt chửng tôi.

Tôi nhủ:

Chỉ cần qua gian, chán thôi.

...

Kỳ nghỉ hè sắp kết thúc.

Châu ít nhà hơn.

Tuần thấy dáng đâu.

kết đã lòng vẫn khỏi trải.

Cho đến khi nghe kể, nhà gặp chút rối, đang bận xử lý.

Nhưng hé răng nửa lời với tôi.

Tôi do dự mãi, cuối cùng nhắn tin:

"Dạo này không?"

Vài phút sau mới âm:

"Ổn. Cuối tuần rảnh không? muốn đưa nơi."

Hẹn gặp sáng thứ bảy.

Đến nơi mới đây công giải trí.

Châu g/ầy dáng càng thêm cao ráo, ánh mắt chắn hơn.

Anh bảo từ chối mọi sự sắp của gia đình, xưởng thiết kế riêng.

Xưởng mới khởi nghiệp, mọi thứ đều phải lo liệu.

và mấy giúp sức, vẫn vô cùng vất vả.

Mới hơn vài tuổi cảm giác làm được mọi thứ.

Đứng đứa bé nhỏ.

Lòng xuống.

Bàn ấm áp đỉnh đầu.

"Gặp sao?"

"Đi thôi, hôm nay dẫn đã."

Anh nhiên nắm dắt vào công viên.

Nhìn bàn đan ch/ặt, ngẩn ngơ.

Người đông nghịt, che chở bên để ai chen lấn tôi.

Bà cụ ngang lẩm bẩm:

"Hai thiết quá nhỉ."

Tôi gằm mặt suốt đường đi.

"Ở bên dám ngẩng mặt sao?"

Anh nâng cằm lên, biến ra cây matcha thích.

"Nghe nói ăn cái này hơn?"

Kem mát lạnh thấm vào đầu lưỡi, lòng thực sự dịu lại.

Tôi liếm môi, để ánh mắt tối sầm.

"Sao cây kem?"

"Nghe nói hai cùng ăn cây hơn. Cho cắn miếng?"

Anh cười, khó lòng chối từ.

Không đưa miệng cắn đúng chỗ cắn.

Mặt bừng lửa, nhận ra quầng thâm dưới mắt - dấu hiệu của thiếu ngủ.

Đến lần thứ tư vòng quay ngựa gỗ, bật cười:

"Thích trò này hả?"

"Ừ!"

Trong tiếng cười giòn tan của công viên, tựa đầu vai thiếp đi.

Bọn trẻ đứa nhỏ làm rơi chơi. nhặt đưa lại.

Cậu bé mắt sáng rỡ: "Cảm ơn chị! kia ngủ rồi hả?"

Tôi gật đầu: hơi mệt."

"Thế chị phải bảo vệ nhé! Ngủ ở đây kẻ x/ấu bắt lắm."

Tôi bật cười: chị bảo vệ ấy."

Cậu bé lon ton đi. Cảm nhận hơi thở đều đặn vai, lòng dâng hoan lạ kỳ.

Giá gian khoảnh khắc này.

11

"Dừng ở ngã ba trước nhà được. đang ở nhà."

Không thể để thấy đưa về.

Châu im lặng thẳng.

Tôi tưởng gi/ận.

Xe dừng ở ngã ba. sang, tháo dây an toàn cho tôi.

Mùi đàn ông nồng nặc vào mũi.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Âm Thanh Ba Lan Năm Ấy

Chương 6
Ngày nhà họ Tô bị khám xét, cha tôi khoác lên người tôi bộ váy áo lộng lẫy, ném tôi trước mặt binh lính: 『Đây chính là đại tiểu thư Tô Nguyệt Oanh của Tô gia.』 Mọi người đều nói cha là bề tôi trung thành. Khi gặp lại, cha đã trở thành Đại tướng Thần Vũ được tân đế sủng ái nhất, Tô Nguyệt Oanh trở thành hoàng hậu, sống trọn kiếp bên cạnh tân đế. Còn tôi, là kỹ nữ thân bại danh liệt nơi lầu xanh. Mẹ tôi vì muốn chuộc tôi, gượng gạo thân thể tàn tật đến cầu xin cha, nào ngờ bị người giữ cổng hai gậy đánh chết. Tôi cầu xin Tô Nguyệt Oanh chôn cất mẹ, không ngờ nàng nói: 『Lầu hoa đầy những kỹ nữ thanh bạch, nếu ngươi biết giữ mình, ta còn có thể giúp. Nhưng ngươi tự nguyện rũ bùn, ta sẽ không giúp kẻ như thế.』 Đêm đó, tôi bị chặt tứ chi, vứt xuống sông. Khi mở mắt lần nữa, tôi trở về ngày Tô gia bị khám xét. Lần này, hãy để Tô Nguyệt Oanh tự mình giữ gìn phẩm tiết nơi lầu xanh đi.
Cổ trang
Cung Đấu
Báo thù
0
Nhử Địch Chương 11