Phải mất lúc suy nghĩ mới nhớ ra, đây là video và bạn thân Cố Tư cấp ba.
Do đĩa CD cũ, tiếng kêu 'xèn xẹt' vài giây ảnh dần định.
Trong thoại không giữ chắc nên cảnh vật tròn nhào, bóng đảo ngược và trời biếc màn tối đen. Chỉ nói của hai lên:
'Cậu nhầm rồi, phải chuyển chế selfie chứ!'
'Đợi tí, để tớ chỉnh tóc đã.'
Nửa phút sau, thoại vững trở lại. gương thiếu nữ ngây thơ h/ồn nhiên hiện ra, tóc buộc đuôi ngựa và nụ cười rạng rỡ.
Khóe miệng nhếch luyến tiếc. Đó là và Cố Tư 17 tuổi.
Trong Cố Tư tiếng trước: 'Hôm nay chúng ta sẽ video gửi bản thân 6 sau nhé?'
Cô ấy ra hiệu tay, lập đáp lời: 'Chúng ta sẽ ghi những câu dành chính mình ở 23!'
Cố Tư suy nghĩ: 'Lúc chúng ta rồi. Không xem video này, tớ sẽ nó họa đen tối chứ?'
Tôi kiêu hãnh đáp: 'Ngôi sao màn bạc tớ làm gì quá đen tối!'
Cố Tư cười khúc khích: 'Đừng tự phụ quá đấy!'
Tôi đẩy vai ấy: nào, sắp hết giờ thể dục rồi.'
Cố Tư trỏ: 'Câu Cố Tư trở vũ công múa cổ điển xuất sắc chưa?'
Từ nhỏ, Cố Tư theo học múa với ước ch/áy bỏng trở sĩ múa cổ điển.
Cô ấy nhường máy quay: 'Đến cậu đó.'
Tôi đỏ mặt, ngượng ngùng hỏi: 'Năm Lê đến bên Thẩm Nghiễm chưa?'
Gương ch/ôn gối, cảm nhận hơi ấm bốc đến tim.
Hồi mình dám nói đủ thứ thật...
2.
Cố Tư trong video gi/ận buồn cười: 'Đồ n/ão yêu! Hỏi đi!'
'Thôi tớ đây.' Tôi chĩa ống kính, đôi mắt lấp lánh: trở chưa?'
Ước thuở ấy thật giản đơn mong micrô đưa tin.
Hai trong video nghịch ngợm nghiêm về ống kính.
Cố Tư áp sát máy quay: 'Vậy Cố Tư sống với mẫu tưởng chưa?'
Đến tôi, xoa cằm suy tư: sống đời ước không?'
Tiếng trống tan lên, nhịp đối đáp trở nên gấp gáp:
'Cố Tư tìm bạn trai cao 1m8 ưng ý chưa?'
'Lê vẫn đơn bóng à?'
'Cố Tư ki/ếm nhiều tiền chưa?'
'Lê hạnh không?'
...
Đoạn chúng tổng hai lời nhắn nhủ.
Cố Tư nghiêm túc: 'Cố T� nhớ phải tìm bạn trai cao 1m8 đấy! Nghe chưa?'
Nói ấy chuyển máy về tôi.
Tôi ngẩng lên, nheo mắt cười với ống kính:
'Lê à, nếu chưa cũng không sao. Dù chưa trở lớn mong đợi, 25, 26 tuổi... định sẽ làm mà.'
'Lê tớ mong cậu hạnh thôi.'
Cuối tiếng ai gọi Cố Tư lên. Ống kính chao đảo về trời xanh.
Cố Tư đáp Đông, tớ qua chút nhé.'
Tôi lấy 'Ừ.'
Tiếng bước chân Cố Tư dần khuất Tôi cúi xuống thoại, từ ngồi xổm xuống, đưa môi thủ thỉ:
'Nhớ giúp Lê đến bên Thẩm Nghiễm chưa nhé?'
3.
Nụ cười tắt dần theo cử vẫy chào. Màn máy tính trở về đen kịt.
Giờ đây, Lê xin trả lời.
Lê là viên.
Lê sống đời ước.
Lê hạnh không trọn vẹn, bởi nhiều tiếc Nhưng mọi khuyết thiếu đều hàn gắn trong nay.
Câu cuối cùng.
Lê không đơn.
Vì lời hứa 17, sau 6 hiện thực.
Lê lần nữa trở thính giả duy của anh ấy.
(Hết)