Tất nhiên tôi từ chối, còn Cố Tranh cũng chẳng ép buộc.

Chỉ là lần sau vẫn thế, đồ ăn đặt thừa anh ta không thể ăn hết một mình, cuối cùng đành phải vứt đi.

Tôi không chịu nổi sự lãng phí đó, lại không thể ngăn cản, cuối cùng đành phải nhượng bộ.

Dần dà qua lại, tôi cũng quen việc ăn sáng cùng Cố Tranh vào những ngày có tiết học sáng.

Mùa đông năm ấy dường như đặc biệt lạnh.

Hơi thở vừa thoát ra đã ngưng tụ thành sương băng.

Tân sinh viên năm nhất thi cử trong lớp đến quay cuồ/ng, sau khi kết thúc, đầu óc mụ mị bị cơn gió lạnh bên ngoài làm tỉnh táo lại, rồi lại hào hứng tụ tập bàn tán xôn xao về kế hoạch cho kỳ nghỉ đông này.

Hình như chỉ cần không trượt môn là vạn sự đại cát.

Cố Tranh kỳ nghỉ đông và Tết này sẽ bay sang New Zealand, gia đình anh đã đi trước và m/ua vé máy bay sẵn cho anh.

Trước khi nghỉ, anh hẹn tôi ra ngoài, bàn về việc M/ập Cam con sẽ ở lại với ai.

Xét cho cùng, M/ập Cam là mèo của anh.

Nhưng người cha già lo lắng đứa con ngỗ nghịch được nuông chiều từ nhỏ này sẽ không hợp thủy thổ khi đến Australia.

Vì vậy hỏi xem có thể gửi tạm nhà tôi được không.

Tôi do dự, trầm ngâm một lúc nhưng không thể đưa ra câu trả lời dứt khoát.

"Tôi sẽ nghĩ cách."

Việc gửi thú cưng với người như Cố Tranh vốn chẳng đáng kể, tìm tôi trước chắc cũng chỉ vì thấy tiện.

Nhà tôi ở ngay địa phương, không cần chuẩn bị thêm đồ dùng cho mèo, chỉ đơn thuần giữ một chú mèo con qua kỳ nghỉ đông, nghĩ sao cũng không phải vấn đề lớn.

Nên khi nghe câu trả lời của tôi, Cố Tranh đương nhiên cho rằng đó là lời thoái thác.

— Rằng tôi thực ra không muốn nhận rắc rối này.

Nhưng không, tôi thực sự cần nghĩ cách.

8.

Khác hoàn toàn với cuộc đời thuận buồm xuôi gió, hào nhoáng của Cố Tranh, từ sau vụ t/ai n/ạn năm lớp 8, tôi đã không còn "nhà".

Cô chú dùng tiền bồi thường của bố mẹ nuôi tôi, lý do chọn T lớ cũng đơn giản — học bổng ở đây cao nhất.

Sống nhờ người khác, bản thân còn chẳng lo nổi, huống chi là một chú mèo.

Thoắt cái kỳ nghỉ đông đã đến, tôi đợi sẵn trước cửa ký túc xá nam theo giờ hẹn để đón mèo.

Nhưng cuối cùng lại thấy Cố Tranh đi ra tay không.

"Mèo đâu?"

"Không mang theo." Anh cắm tay vào túi, giọng nhạt nhẽo, mang vẻ xa cách tự nhiên.

Tôi biết mình bị hiểu nhầm, cũng chẳng giải thích, chỉ "Ừ" một tiếng rồi định rời đi.

Nhưng ngay lập tức bị một cánh tay chặn lại.

"Xin lỗi." Lần này lại là Cố Tranh xin lỗi tôi.

"Trước đây anh không biết việc nuôi mèo lại khó khăn với em đến thế."

Lời nói thẳng thắn chân thành, tôi cúi mắt xuống, hàng mi cong che tầm nhìn, chỉ thấy nền xi măng xám xịt dưới chân.

Vết nứt trên mặt đất kéo dài ra ngoài, không thấy điểm kết thúc.

Hoàn cảnh gia đình tôi vốn không phải bí mật, giờ lại cảm thấy một nỗi x/ấu hổ khó tả.

"Anh không cần xin lỗi."

Tôi ngẩng đầu lên, cố tỏ ra bình thản lạnh lùng như mọi khi.

Nhưng Cố Tranh bất ngờ cười.

"Mèo tuy không đến, nhưng anh còn một thứ muốn gửi tạm em."

Anh đưa tay ra, trong lòng bàn tay trắng muốt là chìa khóa cùng thẻ ra vào xâu chung.

"Đây là căn nhà riêng của anh, bình thường không ai tới, giờ chỉ có mèo ở đây."

"Nó... dạo này chắc nhớ em lắm."

9.

Khi kỳ nghỉ đông thực sự bắt đầu, tôi tìm việc làm thêm ở cửa hàng tiện lợi gần nhà chú, thỉnh thoảng dạy kèm học sinh cấp hai.

Nếu buổi dạy kết thúc sớm, tôi sẽ bắt xe buýt đến căn hộ của Cố Tranh chơi với M/ập Cam con khoảng nửa ngày.

Cũng là tự cho mình nghỉ ngơi.

Thực ra sau khi bố mẹ mất, họ để lại hai bất động sản.

Một căn ở trung tâm chính là nơi ở hiện tại của gia đình ba người chú dì và tôi.

Đó là căn nhà cũ tôi và bố mẹ đã sống hơn mười năm, rõ ràng mọi thứ đều quen thuộc, nhưng mỗi lần về lại cảm giác như một kẻ ngoại lai.

Ngày Tết, nhiệt độ đã xuống âm mười độ.

Nhà tôi vì bà ngoại của em họ đến nên ăn tối sớm.

Cả nhà chen chúc trong phòng khách nhỏ cười nói rôm rả, chỉ có em họ vì vấn đề học hành cãi nhau với bố mẹ mấy hôm trước nên vẫn gi/ận dỗi.

Thế là tôi lại bị đem ra làm "con nhà người ta".

Dì gượng gạo hùa theo, chỉ có bà ngoại em họ không vui khi cháu ngoại bị so sánh.

Bà lão buột miệng: "Con gái biết nhiều rồi cũng để làm gì, Huyên Huyên nhà ta sau này sẽ có tương lai rạng rỡ."

Người lớn đã lên tiếng, không khí sau đó dần trở nên phụ từ tử hiếu.

Tôi ngồi một mình trên ghế bên phải xem Táo quân một lúc.

Giữa tiếng cười nói, sự im lặng của tôi càng thêm lạc lõng.

Cuối cùng đành mượn cớ ra ngoài đi dạo rồi cầm chìa khóa rời khỏi nhà.

Vì là Tết, xe buýt đã nghỉ sớm.

Tôi vừa kịp chuyến chót.

Ngồi trong toa xe trống trơn, quanh co một hồi rồi cũng xuống ở gần nhà Cố Tranh.

Căn hộ của Cố Tranh có hai cửa sổ lớn kính cường lực.

Tôi không bật đèn trần, ôm M/ập Cam con ngồi bệt dưới đất trong bóng tối trước cửa sổ.

Bỗng ven sông có người đ/ốt pháo hoa, ánh hoa lửa rực rỡ n/ổ tung dưới bầu trời đêm tĩnh lặng sâu thẳm.

Tràn ngập khắp nơi, cây lửa hoa bạc.

Đột nhiên, khóa cửa căn hộ kêu lách cách.

Cố Tranh mặc chiếc áo khoác len không dày lắm, mang theo hơi lạnh vội vã từ nơi xa.

Anh nói Australia chẳng có gì hay, không bằng về nhà xem M/ập Cam.

Cố Tranh nhặt hai viên thức ăn sấy khô dụ đứa con ngỗ nghịch nhớ thương.

Nhưng M/ập Cam chỉ ngáp dài trong lòng tôi, chẳng buồn liếc mắt nhìn.

Anh cũng chẳng gi/ận, bước đến ngồi xuống ngay cạnh tôi.

Ánh hoa lửa kỳ ảo in trên tấm kính lớn hóa thành vệt sáng chóng tàn.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm