“Đồ chó X, tên cũng là giả đúng không? Thích mức bỏ cả tổ của à?”
Đó là trong đời hứng chịu lời lăng mạ tận như thế.
Tất cả ánh ấy.
Hứa hề đứng ra lời, ta bảo đừng tâm, trên mạng như gió thoảng qua rồi hết.
Cuối cùng, ty đăng đàn giải thích giúp tôi. Công ty chúng vốn là hãng phim nhất làng giải trí, bộ phim mạng đưa đỉnh cao.
Thế fan cứng sợ hưởng hình ty dẹp yên vụ b/ạo l/ực mạng ấy.
Đáng cười đó vẫn nghĩ lẽ ta thích mình, mấy nay chú nghiệp.
Một lá che mắt, chẳng Thái Sơn, cũng ng/u ngốc thế.
Nằm trên giường, điện thoại đổ Giọng nỉ “A em giúp Lê đi, cũng là giúp mà. Lê chịu nổi kích trên mạng đâu.”
Một ngắn ngủi mà lòng buồn Thật bẩn thỉu!
Sao thể thích ta? Sao thể chứ?
Gặp tìm đáng mặt? Vừa nghe máy, ghi cố giữ bình tĩnh: “Anh gặp em lần, em ý.”
2
Rốt cuộc vẫn đợi được Những chùm pháo hoa rực rỡ cửa sổ nở rộ, tưởng như náo lắm, nhưng mắc kẹt mãi ở đây rồi.
Tôi gửi Hoài Minh đoạn ghi âm lời từng nói: “A Ninh dự án này thật quan trọng anh... A Ninh em thật quan trọng anh...”
Hứa luôn nâng niu hình tượng, cái ch*t của vết nhơ lớn nhất đời mạng vốn nghi vấn về qu/an h/ệ chúng từng ta là chờ ngày này.
Những tư liệu gửi Hoài Minh, cần rõ, ấy hiểu làm gì.
Sau khi ch*t, đây là lưỡi d/ao treo trên Thần. hắn đêm ngày lo sợ, rồi tận nhìn từ đỉnh cao rơi xuống.
Phải, hối h/ận! Hối h/ận trao tim kẻ chà đạp Hắn giá.
Tiếc là thời Nếu tay kéo hắn khỏi thần đàn.
Trên WeChat, Hoài Ming liên tục hỏi đang ở Chưa kịp lời, gọi đến: Phương nay cũng lắm nhỉ? Thôi cần về Tết nữa, hiểu mà.”
“Mẹ con chua ngọt!” Giọng Lê vang trong điện thoại.
Nằm trên giường, tưởng cạn nước mắt, mà giọt lăn dài từ thái dương xuống vành tai, buốt khó chịu.
“Mẹ đừng sợ nữa! Con về nữa đâu! Vĩnh viễn quấy rầy nữa!”
“Đừng lo! Con thật xuất nữa đâu!”
Gắng hết sức thốt rồi, cúp máy.
Cơn đ/au x/é toạc toàn thân, cùng, dần tối.
Mở nữa, trời xanh cơ hội làm từ đầu.
3
Cầm điện thoại mà hoa mắt, đây là điện thoại 5 hiển thị: 31 tháng 2017 - đêm Giao thừa.
Đáng lẽ hôm nay đón tôi. Những chúng luôn nhau đếm ngược.
Trên sân thượng ngắm pháo mỗi cầm lon bia chúc nhau.
“Năm mong tục chiếu cố!”
“Năm vẫn hành!”
Những rung động nở ra rồi tắt lịm trong ánh hoa đăng. khoác áo dặn ngủ sớm. đẫm thể hiểu lầm.
Cũng từ này, ta đóng cặp Lê D/ao. Đêm Giao thừa, bảo quay phim cả đêm. nấu canh tuyết nhĩ anh.
Hóa ra sau này đưa Lê xem concert. chất vấn, hỏi: “A được xem nhạc ấy? thích ấy được sao?”
Một đ/á/nh gục chúng m/ập mờ, từng phận. tư cách chất vấn anh.
Từ đó, chúng đón nhau. Năm nào cũng rộn, tục chạy vạy khắp buổi rư/ợu nghiệp của anh.
Từng ly rư/ợu lấy hợp phim anh. từng hỏi tiện giới Lê đạo diễn. bảo đừng để hưởng việc.
Anh vả thế nào để gặp được đạo diễn ấy. biết, mà nhìn Lê D/ao.
Lê vốn là đóa hồng kiêu sa, là ngọn cỏ dại. ta hoa hồng, mấy ai để ý cỏ hoang?
Từ hợp họ ngừng cặp kè. Mỗi nhất phẩm chung.
Tôi nhìn họ trở cặp đôi vàng của làng giải trí, gameshow, đàm phán hợp đồng.
Hứa bảo đây là việc. Chỉ là việc thôi sao? hoàn toàn chọn tốt hơn, nhưng luôn ưu ta.
Tình của dành Lê cũng như yêu anh, giấu nổi.
Fan cứng của họ đông nhiều ngôi hạng hai. Mỗi hợp thăng họ ngày càng thân quan từ mụn trên mặt giới mỹ phẩm và bác da liễu.
Da vốn tốt. Để chăm sóc anh, dùng mặt thử đủ loại mỹ phẩm. Có dị ứng nổi đầy mụn, xót xa bôi th/uốc tôi.