Hắn nói quê cả chúng Trâu...
Tôi bỗng dưng bồn muốn lật xem có thể tìm tin tức về vụ t/ai xe trường ngày hôm không.
Ngày 13/1, 12/1, 11/1... Đây rồi.
Tôi háo hức xem, nghĩ lại qua lâu vậy mà chúng chưa từng tìm hiểu quả vụ lật xe trường xử thế nào.
T/ai xe trường ở Trâu nhỏ bé chắc sẽ lên đâu có thể x/á/c xe nát tan, mình...
Mang trạng hiếu đó, lật tờ báo ra.
Nhưng không, chẳng có gì cả.
...
Hay nhớ nhầm ngày?
Tôi lại lật các số báo trước sau, có gì, phẳng lặng như tờ, hoàn toàn tìm tin gì về vụ t/ai n/ạn.
Không hiểu sao, tim lúc đ/ập mạnh dần.
Tôi điện tìm ki/ếm tin tức về vụ t/ai hôm đó.
Vẫn có.
Dù bài tìm ki/ếm mất hay trang web diễn có tin liên quan đến vụ t/ai này...
"Này, xem..."
Tôi muốn nhờ xem giúp, tại tin về vụ t/ai biến mất sạch sẽ.
Nhưng chợt ra.
Trong óc im ắng lạ thường.
Im đến mức, chỉ còn tiếng mình.
...
Rốt cuộc từ tĩnh như vậy?
Từ lúc họ biến mất một tiếng động?
Là vào studio? Khi trò chuyện với Tony? Hay là... lúc tờ báo?
Tôi đứng phắt dậy.
Cởi bỏ thiết uốn tóc.
Đẩy Tony chạy lại hỏi han, lao ngoài.
Vừa chạy vừa lấy điện tra tin chuyến và vé tàu.
Sân đông nghịt người, quản điện, tắt máy, tắt luôn điện thoại.
Không có chuyến thẳng đến phải m/ua vé chuyển tàu.
Ngồi xe, trí chưa từng tĩnh đến thế.
Như đuổi theo tà ngoài cửa sổ, dán mắt vào khung cảnh hoàng hôn kịt lốm đốm, vạn nhuốm màu đỏ sẫm, bóng dài vô tận mặt cô đ/ộc.
Tôi đứng trước trường - Trung Huyện Trâu số 1.
Học tan lác đ/á/c cổng.
Tôi đi ngược vào vài có vẻ tôi, đám đông xôn xao.
Ngôi trường y trong ký ức, 10 11 tan 12 còn tối.
Đèn phòng trưng, có 12 tối đen.
Không có biến mất dấu vết.
Đang từng phòng bỗng có tên tôi.
"Là... Lâm Châu phải không?"
Người một phụ nữ trung niên, tóc ngắn, nụ cười hiền hậu, khắc lên gương mặt vài nếp nhăn.
Giáo viên chủ nhiệm - Lâm Quế Quyên.
Khoảnh khắc ấy, hiện thực và thoa, thứ gì vỡ vụn rơi trái tim thổn thức.
Bà nắm tay dẫn vào phòng.
Ánh tà lướt qua gót chân, chảy tràn.
...
"Chà, em xinh lên nhiều rồi."
"Ngày em lười nhất, nhất, nhất."
"Cô nhớ vụ cược giữa em và Phương, cả hai tuyển thẳng."
"Hai đứa xem chọn toàn án C mà điểm gần 250 nhất."
"Gh/ê thật, em đúng chuẩn một li."
Cô Lâm nắm tay tôi, những điều cũ.
"..."
Ánh tà tắt hẳn.
Thứ tàn lụi đó, phản chiếu qua làn nước lung linh trong ấm trà.
Xuyên không tại.
Với lực toán hiện tại nhân đ/ốt ch/áy cả hệ mặt làm được.
Tôi không, Lâm Châu tôi, Lâm Châu.
Tại chỉ mình tiếng học?
Tại họ đại biểu Toán, đại biểu Lý mà thể tên?
Tại sao... trở về tất cả biến mất?
Vậy thì, có khả nào...
Gió chiều ve mái tóc.
Đứng bóng cây ngô đồng đung đưa, chợt hiểu một điều.
Tất cả người.
Đều hề tại.
Là do tưởng tượng ra.
22
Không ngồi thượng bao lâu.
Chỉ đợi lên rồi tắt.
Tưởng mình sẽ mãi ở lại đây, có tiến đến.
Anh ấy mặc khoác đen, cà vạt phấp phới trong gió.
"Em sẽ nữ diễn viên xuất sắc nhất."
"Vì lễ giải em đến."
Anh đưa tượng vàng, nở nụ cười.
"Đây, nữ hoàng anh."
Tôi ngơ ngác lấy, mắt rời hình bóng anh.
Anh nghiêng đầu, đưa tay xoa mái tóc tôi.
"Em nhớ chúng kết hôn rồi?"
"..."
Tôi há hốc, bỗng cúp nặng thật.
Anh ngồi bên, ngắm nhìn chân và muôn chân.
Tôi hỏi anh.
"Em phân liệt nhân cách đúng không?"
"Ừ."
Anh nhìn tôi, mắt chìm xa thẳm.
"Em kẻ đi/ên."
"Em đi/ên, em khoa khiến anh kính trọng nhất."
Anh quay mắt dịu dàng khác thường.
"Nên kể từ đâu nhỉ..."
Anh nhìn một lúc, rồi lại hướng xa.
"Khoảng một rưỡi trước, có một em về nhà, chuyện khác."
"Anh biết, lĩnh vực em nghiên c/ứu rất đặc th/ù, cổ điển dừng ở công thực nghiệm chất lưu."
"Mấy ngày trước đó, em từng hào hứng nói với anh giải quyết vấn đề rối lo/ạn chảy."
"Những ngày đó, em cứ nh/ốt mình trong phòng, nghề nghiệp khác biệt em bận cả anh?"