Tôi đang chờ câu nói đó của hắn. Tôi rút chiếc khăn tay từ túi xách lau khóe mắt, lập tức những giọt nước mắt lớn lăn dài trên má. "Thành Hân, có lẽ chúng tôi sẽ không cưới nhau nữa, anh ấy đã thích người khác rồi." Vừa nói tôi vừa lấy ra mấy tấm ảnh, đây là những tấm tôi đặc biệt chọn chụp cận mặt để Lạc Minh dễ nhìn thấy rõ. "Hai người họ đã ở bên nhau rất lâu, vẫn liên lạc sau khi tôi về nước. Tôi phát hiện ra khi thấy tin nhắn qua lại giữa họ. Cô ta biết chúng tôi đính hôn hôm qua, sáng sớm đã gọi điện bảo có việc gấp kéo Thành Hân đi. Tôi nghe thấy hết rồi, Thành Hân còn nói dối là đi công tác." Tất nhiên không hoàn toàn là sự thật, sáng hôm qua tôi chưa từng gặp Thành Hân, nhưng chuyện đó không quan trọng. Tôi chỉ cần cho Lạc Minh biết Văn Tịnh Tuyết không phải đóa hoa trắng ngây thơ hoàn hảo - cô ta biết rõ mối qu/an h/ệ giữa Thành Hân và Lâm Dịch D/ao, là kiểu tiểu tam cố tình phá hoại. 12. Tôi theo thói quen làm nội soi dạ dày, từ chối thiện ý muốn tiễn tôi xuống lầu của Lạc Minh. Chào tạm biệt Lạc Minh, tôi bước ra khỏi văn phòng. Khi đi đến cuối hành lang rẽ góc, x/á/c định Lạc Minh không nhìn thấy nữa, tôi lập tức lao vào nhà vệ sinh. Thứ dầu gió nào mà nồng thế, tôi chỉ chấm hai lần mà mắt đến giờ vẫn không mở nổi. May mà Lạc Minh không để ý, chỉ nghĩ mắt tôi sưng vì khóc. Nước, nước, nước. Tôi rửa đến nửa phút mới đỡ rát. Khi mở hé mắt, tôi thấy một gã đang kéo quần xuống nửa chừng, cầm 'chim' chuẩn bị giải tỏa. Aaaaaaaa! Cả hai cùng hét lên. "Anh đang làm gì thế?" Tôi giành quyền tấn công trước. "Làm gì mà cô không thấy à? Chị đại, tôi đang ăn cơm trong toilet à?" Chu Trầm vừa kéo quần xuống thì thấy người từ cửa xông vào, lao đến bồn rửa bắt đầu gội đầu. Hắn tưởng gặp m/a, sợ đến mức tè cả ra quần. "Ai là chị đại của mày? Nhìn kỹ đi, chị năm nay mới 18 tuổi." Khi mở mắt hẳn, tôi nhận ra gã đàn ông trước mặt. "Là anh? Kéo quần lên đi, nhìn tiếp tôi mọc chắp mắt mất." Người phụ nữ trước mặt tóc ướt sũng, lớp trang điểm bị rửa trôi gần hết. Dòng nước trắng từ kem nền chảy dọc cổ Lộ Khả, mi giả lởm chởm dính vào lông mày. Nhìn diện mạo kinh dị này mà còn nói lời khó nghe, Chu Trầm thầm nghĩ: Đúng là cô ta rồi. "Cô ơi, tích cực chữa trị là tốt, nhưng đây là khoa nội, khoa th/ần ki/nh ở tầng 4." Tôi... Tôi sẽ đ/ập anh vào khoa ngoại sớm thôi. 13. "Đã bảo là tôi không có vấn đề th/ần ki/nh mà." Thứ nhân duyên kỳ quặc gì đây? Sao cứ gặp Chu Trầm là lại x/ấu hổ thế này? "Cô ơi, cô có vấn đề hay không không quan trọng, nhưng đây là toilet nam đấy." Chu Trầm liếc mắt ra hiệu rằng hắn thực sự không nhịn được nữa. "Ừ, xin lỗi, anh tiếp tục đi." Tôi lấy khăn giấy lau khô tóc, bỗng thấy tò mò: Chu Trầm đến bệ/nh viện làm gì? Tôi đứng ở góc hành lang đợi Chu Trầm ra, rồi lén theo hắn đến cửa phòng bệ/nh. Khi thấy người phụ nữ g/ầy guộc, nửa nằm trên giường nói chuyện với Chu Trầm - khuôn mặt quen thuộc đó đích thị là Văn Tịnh Tuyết. Tim tôi đ/ập mạnh, chẳng lễ đây là nguyên tắc bất khả xâm phạm của nữ chính? Dù tôi có làm gì cũng không thay đổi được tình tiết? Chu Trầm vẫn sẽ yêu cô ta đi/ên cuồ/ng như nguyên tác? Đứng quá xa nên không nghe rõ họ nói gì, chỉ thấy hai người thỉnh thoảng nhìn nhau cười. Ch*t ti/ệt, may mà đã theo dõi. Tôi áp sát tai vào cửa, cố nghe tr/ộm. Sao có cảm giác như đang bắt gian thế này. "Hai người đang nói chuyện gì thế?" Chu Trầm gi/ật mình, quay đầu thấy một 'nữ q/uỷ' tóc tai bù xù đang trừng mắt nhìn mình. "Chị đại, rốt cuộc tôi làm gì phật ý chị? Sao cứ đeo bám tôi thế?" Chu Trầm không hiểu nổi, hai ngày nay sao chỗ nào cũng gặp người phụ nữ này. "Anh không phật ý tôi, mà là người phụ nữ vừa nói chuyện với anh. Đã cảnh báo anh tránh xa cô ta rồi, sao vẫn dây dưa?" Nghe giọng điệu đanh đ/á như bắt tại trận, Chu Trầm bỗng nở nụ cười kh/inh khỉnh. Chẳng lẽ cô ta thích mình? Làm mấy trò lố bịch để gây chú ý? "Cô ơi, tôi nói gì với cô ấy liên quan gì đến cô? Cô gi/ận dữ thế này... hay là gh/en?" "À~ Tôi chợt nhớ, tấm ảnh cô cầm hôm qua có hình cô ấy phải không? Hay các cô là bạn thân, cùng thích tôi? Cô sợ bị cô ta giành mất nên mới cảnh báo tôi?" Chu Trầm dựa lưng vào tường hành lang, ngẩng cằm 45 độ lên trời, nở nụ cười tự cho là quyến rũ. Ôi sức hút khó cưỡng của mình, khiến hai chị em bạn thân vì mình mà sinh hiềm khích, tội nghiệp quá. 14. Tôi nhìn hắn cười như đồ ngốc, mấy lần toan giơ tay đ/ấm cho một phát. Cám ơn sự phát triển của camera thời hiện đại đi, nếu không thì cái miệng cười hở lợi này đã không còn nguyên vẹn. "Đừng có ảo tưởng, tôi không hề thích anh. Tôi quan tâm đến người phụ nữ trong kia kìa." Hả??? Chu Trầm mắt lấp lánh ánh hiếu kỳ, nhìn tôi không tin nổi. "Cô ấy..." Chu Trầm ngập ngừng, như đang cân nhắc từ ngữ. "Là người yêu của cô?" Cái đ... Tôi nhìn Chu Trầm mặt ngớ ngẩn, vẻ mặt đang 'ship' nhiệt tình, tự hỏi con chó đần này từ đâu ra. Trả lại cho tôi nam phụ ngầu lòi trong nguyên tác đi!