Đã lâu, tôi đặt lại khung ảnh vào vali, đóng ch/ặt nắp lại.
Thẩm Mặc, lần này, thật sự phải nói lời chia tay rồi.
12
Mấy năm đi làm, tôi dành dụm được chút ít, lại sống cùng gia đình nên không áp lực gì, vì thế tôi không vội tìm việc mới.
Tôi dành thời gian nghỉ ngơi.
Quãng thời gian ở nhà đã chữa lành những tổn thương trong tôi sau bao năm bươn chải.
Tôi không gục ngã, mà sống lạc quan hơn.
Con người, không có ai không thể sống thiếu ai.
Cuộc đời vẫn phải tiếp tục.
"Huyên Huyên, tối nay đến nhà dì ăn cơm, con trang điểm xinh xắn vào." Buổi chiều, mẹ tôi bí mật thì thào.
Tôi ngơ ngác: "Sao đến nhà dì ăn cơm lại phải diện đẹp thế ạ?"
Mẹ lý sự: "Con ít về quê, đến nhà họ hàng phải chỉn chu cho mẹ nở mày nở mặt. Thôi đừng hỏi nữa, vào trang điểm đi!"
Nói rồi bà đẩy tôi vào phòng.
Tôi thở dài bất lực.
Dù mẹ giấu giếm, tôi cũng đoán ra ý đồ của bà.
Hơn tuần nay, bà đã nhắc khéo chuyện hẹn hò nhiều lần, nhưng tôi giả vờ ngơ ngác.
Tôi hiểu nỗi lòng cha mẹ, nhưng hiện tại, tôi không đủ can đảm và sức lực để bắt đầu mối qu/an h/ệ mới.
Tình yêu và hôn nhân chỉ là gia vị cuộc đời, không phải thứ bắt buộc.
Giờ đây, tôi không muốn yêu đương hay kết hôn nữa. Sống cùng bố mẹ, nuôi thêm chú cún, thế là đủ viên mãn.
Nghĩ vậy, tôi cố ý ăn mặc xuề xòa, cố nán lại đến sát giờ mới chịu ra khỏi phòng.
Nhưng mẹ vẫn bắt tôi đ/á/nh son.
Đến nhà dì, Đường Trạch Lâm là người mở cửa.
Tôi ngạc nhiên.
Anh ta thoải mái chào hỏi: "Trước giờ chưa nói với em, dì của em chính là vợ chú họ anh. Tính ra chúng ta cũng là họ hàng."
Tôi cười gượng gạo.
Trong bữa ăn, mẹ và dì hết lòng tạo điều kiện cho tôi và Trạch Lâm.
Đông người quá, tôi không tiện từ chối thẳng thừng.
Đến lúc hai đứa bị đẩy đi dạo sau bữa tối, tôi mới dịu dàng nói rõ ý mình.
"Anh tưởng mình có cơ hội chứ." Trạch Lâm cười khổ sau khi nghe tôi nói.
"Thật ngại quá, anh rất tốt nhưng em thực sự không muốn yêu đương nữa." Tôi chân thành xin lỗi.
Trạch Lâm nhìn tôi vài giây rồi cười xòa: "Vậy coi như anh bị phát 'thẻ người tốt', mời anh ly trà sữa nhé? Nghe nói quán này ngon lắm."
"Được ạ." Thấy anh hiểu chuyện, tôi thở phào đồng ý.
Mở lòng xong, tôi thấy nhẹ nhõm hẳn. Khi Trạch Lâm hỏi, tôi cũng không giấu giếm.
Nghe xong, anh trầm ngâm: "Hình như anh ấy đang lật tung Giang Thành để tìm em. Thậm chí tìm đến cả anh, anh mới biết hai người chia tay. Nếu còn yêu nhau, sao phải xa cách?"
Nghe những lời ấy, cổ họng tôi nghẹn lại. Tôi nén đôi mắt đỏ au, nhìn ra xa: "Gia cảnh hai nhà quá chênh lệch. Mẹ anh ấy chưa từng coi trọng em. Giờ tình nồng có thể bỏ qua, nhưng khi tình yêu phai nhạt, chỉ còn lại đống hỗn độn."
Tôi hiểu quá rõ kết cục của những cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối không tương xứng. Chị họ tôi chính là ví dụ. Chị lấy người giàu, tưởng tình yêu thắng tất cả. Kết quả? Mẹ chồng gh/ét bỏ, em chồng chơi x/ấu, chồng ngoại tình. Chị ra đi tay trắng, mười năm chưa được gặp con. Tôi không muốn lặp lại bi kịch đó.
Trạch Lâm im lặng hồi lâu. Rồi anh phá tan không khí: "Thôi, em đã quyết thì anh không ép. Như đã nói, không thành tình nhân thì làm bạn vậy." Anh đưa tay ra bắt.
"Đồng ý." Tôi bắt tay anh, lòng nhẹ tênh.
Về nhà, tôi tuyên bố thẳng với mẹ: "Con không đi xem mắt, không lấy chồng." Nhưng điều này chạm vào dây th/ần ki/nh của bà: "Không lấy chồng? Đợi ba mẹ ch*t đi, mày sống cô đ/ộc một mình à? Đừng hòng, mày phải cưới!"
"Con không! Tuyệt đối không!" Tôi phản kháng.
Ba tôi ra hòa giải. Nhưng hôm sau, mẹ bắt đầu lôi tôi đi xem mắt đủ kiểu. Chỉ ba ngày, tôi đã gặp năm sáu người đàn ông.
"Cô Vu, nghe nói cô đang thất nghiệp ở nhà à? Tốt lắm! Đàn bà phải lấy gia đình làm trọng! Kết hôn xong, mỗi tháng tôi đưa cô một triệu, ở nhà nội trợ, tôi nuôi! Cho cô sung sướng!"
Tôi nhìn người đàn ông có lẽ còn thấp hơn mình đang hùng h/ồn tuyên bố, buồn nôn dâng trào. Tôi bịt miệng chạy vào toilet nôn khan.
Định bỏ về, nhưng nghĩ phải làm quyết liệt để mẹ thôi mộng tưởng. Tôi tẩy son, phấn mờ môi rồi quay lại quán.
"Anh Lý." Tôi gọi khẽ, thấy anh ta ra vẻ đạo mạo, liền ủy mị nói: "Nếu cưới nhau, anh không chỉ nuôi em đâu. Trong bụng em còn có song tử..."
Mặt anh ta đờ ra, từ đắc ý chuyển sang ngơ ngác. Tôi lấy khăn giả vờ lau nước mắt: "Em không muốn nói, nhưng anh tốt quá, em không nỡ giấu. Thực ra em đã có chồng, nhưng số anh ấy đen đủi... mới cưới đã ch*t, bỏ lại mẹ góa con côi..."