Hạ liên tục đất.
Cốc.
Cốc.
Cốc.
Ngột ngạt, nghẹt thở.
Tề nắm đ/au nhói.
Hạ cuối cùng phản ứng lại.
Ông vội vàng kéo dậy.
Hạ vẫn c/ầu x/in, hèn mọn nhưng tỏ lý lẽ.
Hạ ta.
Ánh ông như bốc lửa tôi: "Giờ các hài chưa? Cô Phó, bình thường, sao cứ so đo Thanh Dù tay, vẫn đấy thôi, nhất định vì cái tình yêu hai mà bức đến ch*t sao?"
"Hạ Tổng!" lớn tiếng ngăn lại.
Tôi bước bước đứng trước mặt ông ta.
"Hạ Tổng, các vị thật điều. Cho dù tay..."
"Thanh Thanh!" kêu lên.
Tôi hơn bàn nắm anh, tục dù sao? đáng đ/á/nh đổi cả đời sao? Anh con người, các vị tôn trọng không, quyền cuộc bình thường riêng mình.
"Anh gì thấy lỗi họ đến nhau bình thường, bình thường, tất cả rồi.
"Hạ cần bác sĩ, Mạc.
"Hơn nữa, rời bỏ ấy."
Tôi thực sự nghĩ rằng mình rời bỏ anh.
Chúng yêu nhau, chỉ tình yêu gặp ngại.
Chúng vượt khó khăn.
Mọi rồi qua.
Đêm thật ch/ặt, như hòa tan vào cơ anh.
Chúng lấy hơi ấm từ nhau, sưởi ấm, đ/ốt ch/áy lẫn nhau.
Mười ba
Nhưng bỏ câu nói Thanh.
Cô nói, vì mà ch*t.
Cô điện "Tôi trên nóc tòa cô, trả nhảy xuống."
Tôi báo cảnh sát.
Xe cảnh xe c/ứu hỏa đến nhanh.
Hạ ngồi quay mép tầng thượng.
Cô mặc chiếc váy tinh, trang điểm nhẹ tinh tế, khẽ đung chân, nở nụ cười bình thản trên khuôn mặt.
Lúc khiến thấy sự bình yên.
Cô phía "Tề em đi."
"Hạ em đừng gây nữa."
Giọng khàn đặc, như ai bóp nghẹt cổ họng anh.
Hạ lắc đầu: "Anh Phó em xuống."
Hạ tất cả mọi Mạc.
Tề im lặng.
Viên cảnh bên cạnh thầm tạm thời đã.
Tất cả mọi dùng trông Mạc.
Tất cả ép nhượng bộ, nhưng nắm đừng.
Nhưng vẫn chờ câu trả lời.
Cuối cùng bước tiến bước, phía "Em ý."
Hạ nở nụ cười tươi như hoa, như con bướm lao vào Mạc.
Cô thắng tự đắc.
Hạ thực sự nhảy không?
Tôi biết.
Nhưng tin chắc rằng cơ để nhảy xuống.
Đây thế bế tắc.
Mười bốn
Tề khi nửa đêm.
Từ đến hơn sáu tiếng hồ.
Trong sáu tiếng hồ gửi tin nhắn, cuộc điện thoại nào.
Giống hệt như hai năm trước.
Ngồi trong bóng tối, chợt hiểu sự bất lực Mạc.
Tình huống như vậy, cảnh như vậy, nói gì?
Giải thích?
Hay c/ầu tha thứ?
Dường như nên vô vị bất lực.
Tôi nói Mạc: "Chúng đi."
Tề kháng cự lời nói, nhếch mép "Đói không? Anh nấu em tô mì ăn nhé?"
Tôi chằm chằm vào anh: "Tề hôm nay lần đầu, lần cuối."
Anh c/ứu khi thấy ch*t.
Còn tục chịu đựng trai mình, hoặc chồng tương lai, đi ấp, an ủi phụ nữ khác, dù bệ/nh nhân.
Tề quỳ gối trước mặt nắm lấy mở lời: "Thanh em thêm thời gian nữa, giải quyết, em anh, không?"
Tề tiều đỏ ngầu, quầng thâm mắt.
Ánh van nài.
Tôi thừa nhận mình mềm lòng.
Lúc đây vẫn yêu tha thiết, làm ngơ trước nỗi đ/au anh.
Tôi chí trốn đi.
Nhưng thể.
Chúng còn trẻ con, khả năng cân nhắc lợi hại, biệt đúng sai.
Tôi chỉ "Tề lần cuối cùng rồi đấy."
Từ khi đến hai năm.
Hai năm trời, nỗi ám ảnh giảm mà còn tăng lên.
Vậy bây làm gì?
Tôi không, hay vấn.
Nhưng ngại chạm vào máy anh.
Tề phát hiện ra.
Anh nói gì nhưng thôi, cuối cùng chẳng nói lời nào.
Tôi tối sau khi ban điện.
Anh tưởng nhưng ngủ.
Tôi mở trong bóng tối, đến khi hơi nóng mùi th/uốc lá.
Chúng ổn, ổn.
Chúng những con lạc đà nặng gánh, chờ sợi rơm cuối cùng.
Nhưng thứ sợi rơm, mà lưỡi lê.
Khi tất cả mọi trong bằng khác thường, chuyện.
Một bài viết nhỏ đăng trong nhóm nội bộ ty.
Nội nói tôi.
Chính x/á/c hơn nghỉ cũ.
Bài viết nói rằng, cũ làm kẻ thứ ba ông chủ quả vợ cả phát hiện đuổi khỏi ty.
Tôi đòi ông chủ cũ khoản tiền khổng lồ, nhưng ông ý, thế cũ tội trốn thuế.
Giờ đến mới, vẫn bỏ thói x/ấu, cách kẻ thứ ba hoại tình cảm giám đốc anh, bức suýt nhảy lầu 🏢.