Tôi chịu nói chuyện gì ra. ăn cơm chiều, đột ngột hỏi: sắp đi rồi không?" Kỳ nghỉ hè kết trở đi học. đầu: "Ừ."
Anh liếc rồi cúi gằm mặt: "Thế... quay không?"
Tôi đáp: "Có, nhất sẽ quay lại."
Tôi còn nói thêm: "Tên Cẩu Đản chẳng hay ho gì, từ sẽ nhé."
Ngày rời đi, sụt sùi đuổi gào thét đòi đừng đi. ném ảnh của mình: "Nhớ đợi Em nhất sẽ tìm anh, đừng để lúc đấy!"
Nhưng năm gặp t/ai n/ạn qu/a đ/ời. Từ trở Bấy hiểu vì sao buổi phỏng vấn vừa bước phòng nói câu kỳ lạ: "Xin chào, Thâm."
Hóa chính cậu bé năm ấy. Chỉ thời gian quá lãng quên. chợt nhận ra, nức nở: "Anh cố gắng năm chỉ để gặp lần nữa, thế mất anh."
Nếu mình trân quý lãng quên, lẽ còn thảm hơn ấy. anh: lỗi, cố ý đâu."
Sau khi mất, đưa chuyển nhà. Ở đưa dự họp phụ huynh. Bạn bè chê đứa mồ côi. tức gi/ận đ/á/nh nhau, xô cầu thang va đầu, sạch nhiều ức.
Tôi việc mất, ngày nào "Mẹ ơi, giờ về?" Mẹ đỏ hoe "Bố dặn chỉ cần con học sẽ ngay."
Từ đạt nhất nhận vô số giấy khen vẫn biệt tăm. Có lần trốn đi tìm lạc Mẹ khóc: đừng tìm nữa, còn rồi."
Dần nhớ tất cả, quá đ/au lòng ch/ặt. Nhưng ngờ, trong mớ lãng một đang bên tôi.
Tôi siết vòng tay quanh nghiêm túc hứa: sẽ giờ nữa."
Không sau, với Thâm. xúc đi lại: thật lòng muốn bên chứ? Không vì cảm hay nhất vòng tay cổ hôn một thật sâu.
Kết thúc nụ hôn, mỉm cười: "Anh hiểu từ của em."
Chợt nhớ hôm khi báo vẻ mặt bình thản hơi "Hôm nói bầu, trong lòng mừng đúng không?"
Anh "Vì biết th/ai từ sớm."
14
Tôi sửng sốt: biết?"
Anh bật cười: "Tối hôm đòi đủ thứ, phút chót đi."
Tôi vừa cười vừa khóc: nói sớm?"
Hóa đêm chúng chẳng làm gì. dụi cổ "Nếu nói ra, liệu được như hôm không?"
Chắc chắn biết chẳng liên lạc với nữa.
Ngày sinh 29 tuổi, cầu hôn Thâm. quỳ gối đeo nhẫn, ngỡ ngàng: "Em..."
Tôi nói: "Anh bước 99 bước, bước cuối để đi."
Quá khứ thể thay đổi, hiện tại thể đáp ứng mọi nguyện ước của anh.
Đêm tân hôn, lôi ảnh tặng thuở nhỏ: chẳng khác ngày xưa nào."
Tôi liếc nhìn: "Chỉ lớn hơn chút thôi, mũi mắt vẫn thế."
Thảo nào hôm bảo vừa giống vừa giống.
Anh hỏi: "Còn nhớ ngày xưa hôn không?"
Tôi đầu: thể được."
Vì treo lên xà đ/á/nh một trận nhừ tử.
Anh hỏi: hôn anh?"
Tôi cười: xót quá. Mỗi khi khóc, đều hôn an ủi. Ai ngờ đ/á/nh một trận."
Anh sững người: đ/á/nh?"
Sống chung một thời gian, phát hiện hay tự dằn vặt. Biết vì mình đò/n, ắt hối h/ận lắm.
Tôi xoa anh: "Chuyện đâu đ/au nữa."
Kết đêm xoa mông tôi, tất nhiên "chăm sóc" những khác.
Gần sáng, mệt lử đẩy anh: "Nghỉ ngơi đi!"
Anh hôn trán "Xong ngay thôi!"
Thiếp đi trong màng, thầm: "Chị ơi, muốn chị bạc long."
Tôi thỏ thẻ: "Ừ..."
Khi đi mật, tình cờ gặp bạn ba. reo lên: "Hai vẫn bên nhau à!"
Tôi ngớ ra: "Cậu từng gặp sao?"
"Đúng rồi! Hồi họp sau tốt nghiệp, cậu say mèm. Lúc tớ m/ua th/uốc rư/ợu gặp ấy. cầm ảnh cậu khắp nơi, mắt đỏ sắp khóc. Tớ dẫn phòng xem cậu một mới phào. Còn dặn dò tớ sóc cậu cẩn thận."
Cô bạn bật cười: "Lúc cậu gọi chồng, hôn soạng tớ mới biết yêu. Tính năm chúc hai hạnh phúc nhé!"
Hóa những giấc từng - trêu chọc cởi áo hôn say đắm - đều sự thật. quay sang anh, tai đỏ ửng. quay mặt đi, tay gãi gãi mũi chút ngượng ngùng.
Về phòng, ép tường: hồi nói?"
"Sợ thích anh..."
Hóa tình đơn phương ta mặc cảm thế. thề sẽ để tự ti nữa.
Đột nhiên thốc hoảng hốt cổ anh: gì thế?"
Anh dụi dụi má "Vợ ơi... muốn..."
Chà, hết tự ti rồi lượt khổ đây!
(Hết)
Tác giả: Thiên Hạ