Học viện Hội họa.
Lục - kẻ vốn lười giao - lần cuối cùng nói chuyện với cùng vài tuần trước.
Cậu hình cũng gái, mấy hôm nay về muộn. Hôm nay vừa bước vào chặn ta ở hành lang.
"Chuyện gì thế?"
Cậu nghiêng hỏi.
"Lục Diễm Nhiên... biết chứ?"
"Lục Diễm Nhiên? Cô phải cũ sao?"
... Cái mặt thằng cùng thật đáng gh/ét.
Anh nhớ thằng từng chứng kiến đối xử với Diễm Nhiên, luôn mồm khuyên nên tốt với hơn:
"Ai yêu đương kiểu hả?"
"Này, con phải chiều chuộng, biết không?"
"Cậu thật sự sợ bỏ đi à?"
...
Ngày trước tự tin kiêu ngạo, thật sự đi.
Lục cúi mắt, tự chế nhạo bản thân.
"Tôi muốn... gặp ấy."
Cô xóa sạch liên chặn số thoại. tìm ấy, đành phải nhờ cùng học chung viện họa.
"Sao thế, đại thiếu cũng quay cỏ cũ à?"
Đối với lời trêu đùa cùng phòng, bất ngờ nghiêm túc đáp:
"Ừ. đề xuất gì không?"
"... nghiêm túc đấy."
Bạn cùng lắc nói can thiệp được. Nhưng hứa sẽ cố liên bảo chỉ cần chu ngoài.
...
Chiều hôm địa điểm hẹn.
Trước cổng học viện họa, tim đ/ập thình thịch khi tin nhắn. từng cuộc nào khiến căng thẳng này.
Cạo sạch râu, tề cổ áo. Đi ngang tiệm hoa, đột nhiên bước.
Bên đóa đỏ rực rỡ đóa trắng tinh khôi vầng trăng lạnh lẽo.
Anh từng tặng hoa cho ấy, trước đây cho đó điều sến súa ngớ ngẩn. Nhưng khi ôm bó hoa trên biết phải vì nhớ đến phát đi/ên không.
Anh đến hai mươi phút.
Trước học viện sông lấp lánh ánh hoàng hôn, sinh viên từng rời trường. Mặt lung linh phản chiếu sắc màu huyền ảo.
Anh từng hôn sông ấy.
Nhịp tim muộn đây mới cuồn cuộn thổi tai.
Chờ mãi ở học, nhìn cửa sổ. ngày trước cũng từng chờ này?
Rồi được... cùng phòng.
Vẻ mặt ta kỳ quặc.
"Xin lỗi, cũ bảo tôi đến gặp muộn hai mươi phút."
"...?"
"Cô đi rồi."
Bạn cùng đưa cho bức tranh. Trong tranh gương mặt dở dang ba phần tư khuất trong bóng tối, đôi bao hướng về vẽ.
"Cô ấy... đi đâu?"
Giọng r/ẩy lạ thường.
"Học viện tôi hàng năm đều suất trao đổi Trưởng khoa mấy lần mời Diễm Nhiên nhưng đều từ chối. thì..."
Ánh cùng nói rõ - vì anh.
Anh hề biết chuyện Lúc đó Diễm Nhiên đỗi gắn bó, khiến từng nghĩ hy sinh vì mình.
"Có lẽ vì chia đây thực sự cơ tốt..."
Anh biết nghe, hay sợ phải nghe tiếp.
"Cô đi lúc nào?"
Ít gặp lần cuối, nói lời từng thốt ngày trước.
Bạn cùng sững sờ.
"Sáu rưỡi. chắc đến..."
Chưa dứt lời, lao ôm bó hoa dúi vào lẩm bẩm: "Siêu cũng đuổi kịp thời gian đâu".
Bảy mười một.
Anh đ/ấm mạnh vào cột động khiến đường nhìn thằng đi/ên. Anh từ từ khụy xuống, cười mếu.
Đêm xuống, đèn neon sáng rực. Trẻ con đùa, già dắt đi dạo. Tiếng chuông xe keng tai.
15.
Sáng mưa lất phất, trưa nắng ấm - kiểu thời đặc Anh.
Lục Diễm Nhiên và cùng sống trong căn nhỏ gần trường. Cô hiểu nổi thể chơi thâu đêm ngủ đến trưa.
Cô vẫn quen thời tiết, mới cảm. Giọng đặc mũi, giao bằng thứ Anh chắp vá, lúc cần lôi thoại dịch thuật.