Tôi ngẩng đầu nhìn Trần Nghiễm, hắn dựa vào khung cửa, vẻ mặt thoáng chút buông lỏng pha lẫn phong trần.
Tôi hỏi hắn: "Anh có bạn gái rồi à?"
Hắn lảng tránh chủ đề, cầm điện thoại gọi liên lạc: "Anh sẽ nhờ Chu Uyên đưa em về."
Tôi dán mắt vào hắn, cố gắng tìm ki/ếm câu trả lời trong nét mặt.
"Em không muốn về. Em muốn ở đây đợi anh."
Hắn cúp máy, liếc nhìn tôi vô cảm: "Em còn là học sinh, mai không đi học nữa à?"
Trần Nghiễm luôn thế.
Nhẹ nhàng mà kiên quyết, phớt lờ nguyện vọng của tôi, sắp đặt mọi thứ theo ý hắn. Tôi chẳng bao giờ hiểu nổi cảm xúc của hắn, nhưng hắn lại dễ dàng kh/ống ch/ế tâm tư tôi. Tôi gh/ét cảm giác trống rỗng này, như bước hụt chân vào khoảng không.
Hắn buông tay khỏi gáy tôi, bước đến ghế sofa giữa phòng, ngả người thư thái. Tôi theo tới, do dự một chút rồi ngồi lên đùi hắn. Bàn tay hắn vô thức đỡ lấy eo tôi.
Ánh đèn mờ ảo, tôi không nhìn rõ biểu cảm hắn, chỉ nghe giọng nói lười nhã: "Bao nhiêu tuổi rồi còn đòi bế?"
Hắn luôn tự coi mình là bề trên. Nhưng tôi chưa từng xem hắn là trưởng bối không thể xúc phạm.
Tôi chống vai hắn áp sát. Hắn không né tránh, ngả người ra sofa mặc cho tôi hôn lên môi nồng mùi rư/ợu. Trần Nghiễm không nhắm mắt, không đáp lại, chỉ thờ ơ để mặc tôi tự làm trò.
Nụ hôn đơn phương thật vô nghĩa, huống chi đối tượng lại là kẻ vô tình như hắn. Tôi buông xuôi, lùi lại nhưng vẫn ngồi trên người hắn. Ánh mắt tôi dán ch/ặt vào đôi mắt đen thăm thẳm: "Trần Nghiễm, em muốn lấy anh."
Đôi mắt hắn chớp động. Ánh nhìn quét qua mặt tôi như soi xét, rồi bật cười: "Anh tưởng tối nay em say rồi."
Tim tôi lạnh toát nhưng vẫn gượng: "Em từ trường tới, đâu có uống rư/ợu."
Hắn c/ắt ngang, giọng bỗng lạnh băng: "Chưa kịp nói với em, anh đã có bạn gái." Câu nói như bản án t//ử h/ình khiến tôi tê dại. "Với lại, em là em gái anh." Hắn nhíu mày như thật sự bối rối: "Em đang nghĩ bậy gì thế?"
Đúng vậy, hắn chưa bao giờ đặt tôi vào vị trí đó. Tôi không được phép, không thể, và không nên. Không biết việc hắn từ chối hay tin hắn có người yêu khiến tôi đ/au đớn hơn.
Đúng lúc ấy, tiếng gọi dịu dàng vọng qua khe cửa: "A Nghiễm đâu rồi? Ở trong này à?"
Người ta gọi hắn là Nghiễm tổng, là Trần lão bản. Còn tôi luôn gọi trống không. Hóa ra có người có thể gọi "A Nghiễm" ngọt ngào đến thế.
Trần Nghiễm kéo tôi xuống. Tôi đứng như trời trồng nhìn hắn chỉnh lại sơ mi nhàu nát. Đốm lửa bật lên trong bóng tối, soi rõ gương mặt lạnh lùng. Hắn liếc tôi: "Chu Uyên sẽ đưa em về." Rồi bước đi không chút lưu luyến.
Giọng đàn bà nũng nịu vọng vào: "Anh đi đâu lâu thế?" Tiếng cười khàn khàn đáp lại: "Em quản nhiều quá đấy." Tôi chạy vội ra cửa nhưng chỉ kịp thấy bóng lưng đỏ thắm quấn quýt bên hắn trước khi Chu Uyên che khuất tầm mắt.
Chu Uyên cúi đầu: "Tôi đưa cô về."
4
Khác với đám vệ sĩ lực lưỡng quanh Trần Nghiễm, Chu Uyên mang khí chất nho nhã của sinh viên ưu tú. Dáng người g/ầy, kính mỏng, gương mặt thanh tú. Hắn xử lý mọi việc thay Trần Nghiễm, kể cả đuổi tôi đi.
Chu Uyên che hết tầm nhìn của tôi. Tôi cúi đầu theo hắn xuống thang máy. Khi ngón tay thon dài ấn nút tầng hầm, tôi đột ngột yêu cầu: "Đi cầu thang bộ được không?"