Vì không ưa chỗ đông người, ta tự tìm hướng đi đến nơi thanh tĩnh. Hoàng cung mênh mông vô cùng. Vốn tưởng Ỷ Mai Hiên nơi mình ở đã là hẻo lánh, đi qua vườn mai ắt đến tường thành. Nào ngờ khi xuyên qua vườn mai, lại thấy một tòa viện lạ nằm bên kia. Tựa như... một tòa viện bị cách ly hoàn toàn.

Ta đảo mắt nhìn quanh, chẳng thấy bóng người. Cũng dễ hiểu, tòa viện này quá hẻo lánh, ta nghi ngờ phần lớn cung nhân đều không biết nơi này tồn tại.

Ta chậm rãi tiến lại gần, vừa muốn vào thì hai cung nhân từ xó nào bước ra chặn đường. Họ cung kính thi lễ:

- Muội nương xá tội! Hoàng thượng có chỉ, cấm mọi người đến gần viện này.

Thấy hai người mặt lạnh như tiền, ta dù hiếu kỳ cũng ngoan ngoãn quay gót, chỉ dừng chân nghỉ ngơi trong vườn mai. Một ngày thong dong trôi qua.

Chiều về, thái giám bên cạnh hoàng đế đã đợi sẵn trước Ỷ Mai Hiên, mang theo tin sét đ/á/nh:

- Hoàng thượng tuyên Tôn Đáp Ứng thị tẩm.

Ta choáng váng. Thị... thị tẩm?!

12

Khi được kiệu rước vào Thanh Tâm Điện của Ân Hằng, đầu óc ta mới tỉnh ngộ. Đã rõ! Thảo nào hắn đột nhiên đối xử tử tế. Hóa ra là thèm thuồng thân x/á/c ta.

Ta nằm bất động trên long sàng, nhìn hắn sau bức trướng lệnh cung nhân lui ra, từ từ tiến lại gần. Áo bào ngoài được cởi bỏ, tiếp đến là trung y... Tim ta đ/ập thình thịch. Ánh mắt từ gương mặt tuấn tú lướt xuống cơ bụng sáu múi, vô thức nuốt nước bọt. Thầm nghĩ: Xét ra ta chẳng những không thiệt, mà còn được mùa. Dung mạo này, thân hình này, mấy ai sánh bằng? Trên người hắn còn vết s/ẹo, càng tăng phần dã tính. Nhưng vết s/ẹo này...

Ta nhíu mày. Sao vết s/ẹo quen quá? Tựa như... đã từng thấy đâu đó?

Đang trầm tư thì hắn đã trèo lên giường. Mặt đỏ như gấc chín, e lệ nhìn ta định cất lời: - Tôn Đáp Ứng, chúng ta...

- Khoan đã!

Ta giơ tay ngăn lại. Chợt lóe lên ánh sáng. Ta nhớ ra nơi đã thấy vết s/ẹo này rồi! Bất Bạch. Con mèo Bất Bạch của ta cũng có vết s/ẹo y hệt, chính tay ta từng băng bó cho nó. Không phải hơi giống, mà là một như đúc.

Lại nhớ đến lời Tinh Nhi đêm qua: Có người nói hoàng thượng bị yêu q/uỷ nhập. Yêu q/uỷ nhập... nhập x/á/c... Câu nói vang vọng trong đầu, ta dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Ân Hằng, không nhịn được hỏi:

- Ngươi và Bất Bạch của ta có qu/an h/ệ gì...

Hắn đờ người. Cử chỉ nhỏ này không qua mắt ta, ý nghĩ đi/ên rồ dường như càng được khẳng định. Ta trừng mắt nhìn chằm chằm. Dưới ánh mắt thăm dò, hắn như xì hơi bóng:

- Đúng vậy, như nàng nghĩ. Trẫm chính là Bất Bạch.

Đồng tử ta co rúm. Trong lòng chỉ còn một suy nghĩ: Mẹ ơi, thế giới này hoàn toàn huyền huyễn rồi!

- Vậy... ngươi là mèo?! - Giọng ta lắp bắp.

- Ừ.

- Thật sự là mèo?!

- Đúng thế.

Ta choáng váng. Thông tin quá lớn, n/ão bộ quá tải.

- Sao ngươi lại là mèo được?

Hắn thở dài:

- Chuyện dài lắm, sau này trẫm sẽ giải thích. Hiện tại cần chứng minh một việc.

- Việc gì? - Ta ngơ ngác.

Giọng hắn nghiến ra lửa:

- Chứng minh trẫm không phải 'bất lực'.

Ta gi/ật mình.

13

Sáng hôm sau, khi hắn thiết triều trở về, ta vừa kịp chải chuốt xong. Hắn áp sát tai ta thì thầm: - Thế nào?

Má ửng đỏ, biết hắn hỏi chuyện gì, ta hắng giọng đáp: - Tạm được.

- Tạm được? - Hắn nhíu mày, không hài lòng.

Ta vội đổi đề tài:

- Điều kiện của ngươi không tồi, hậu cung tam cung lục viện, sao không triệu hồi phi tần thị tẩm?

Mặt hắn làm ra vẻ thiệt thòi, nhưng vẫn chiều theo câu chuyện: - Bởi trẫm chỉ thích mình nàng.

Mặt ta bừng ch/áy.

...

Ngoài cửa báo đại tướng quân vào bàn chính sự, Ân Hằng lại ra đi. Ta trở về Ỷ Mai Hiên. Vừa về chưa lâu, lũ người hiểm đ/ộc đã lần lượt đến dò la. Chán ngán, ta lại tìm đến vườn mai.

Đang định nghỉ ngơi chốn cũ, bỗng có đứa trẻ chạy ra thả diều. Trẻ con? Ta ngẩn người. Trong cung có trẻ nhỏ? Đứa bé chừng năm sáu tuổi, mặc trang phục quý tộc, không phải cung nhân, tựa như công tử nhà nào.

Ta nghĩ là con của đại thần vào cung nghị sự, hoặc thân thích phi tần ham chơi lạc đường. Đến gần định hỏi thăm, nào ngờ nó dúi con diều vào tay ta đòi chơi cùng. Nhàn cư vô sự, ta đành chiều theo.

Thân quen rồi mới nhận ra, nét mặt đứa bé giống Ân Hằng như đúc.

- Cháu tên gì?

- Đậu Đậu.

- Cha cháu là ai? - Ta hỏi bâng quơ, định dẫn nó tìm người nhà.

Nó ngập ngừng hồi lâu mới đáp: - Phụ hoàng của cháu, nhưng ngài không cho cháu nói với ai.

Ta gi/ật mình. Phản ứng đầu tiên là nghe nhầm. Chưa từng nghe Ân Hằng có con, lại còn lớn thế này. Tinh Nhi, Nguyệt Nhi cũng chưa từng nhắc. Như thể đứa trẻ từ trên trời rơi xuống, hoặc bị Ân Hằng giấu kín trong cung.

Lòng dậy lên cảm giác bất an.

- Tại sao... không cho nói? - Ta tiếp tục dò hỏi.

Đứa trẻ ngây thơ, thấy ta chơi cùng nên mến lắm, hỏi gì đáp nấy:

- Vì lúc nào cũng có người ám sát phụ hoàng. Để bảo vệ chúng cháu, ngài phải giấu kín.

- Nhưng phụ hoàng nói sắp bắt hết bọn chúng rồi, lúc đó mẹ con cháu có thể tự do đi lại.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm