mà giọng càng thêm uất ức: "Sau khi một con vật mất hết đợi suốt hai ngàn năm Sơn."

Huyền vậy kinh ngoảnh đầu nhìn rồi lắc đầu bẩm câu giống Vương: "Sao vậy?"

Sư Tôn: "Đúng sao chứ?"

Nhị Đệ ngơ ngác hỏi ta: "Sư và tiền Huyền đang đố gì vậy? Với lại, sao giọng điệu chuyện với Huyền tiền lại nồng nặc mùi trà thế? lão lại động muốn đổi nghề làm trà xanh sao?"

Ta: "..."

Thật chút vị trà, nhưng sao giọng lóe ý nghĩ đi/ên rồ. Người năm xưa lúc ngàn rất chính Huyền Ly. lúc ấy, Huyền tiêu tán hơn vạn năm rồi. từ khi Huyền diệt, tu chân giới ai thấy bóng dáng nàng, cũng chẳng tin gì. Thật ch*t. Hệ thống cũng xưng lão tử ba vạn chứ phải năm vạn.

"Sư Tôn!"

Tiếng gọi cuống quýt Nhị Đệ kéo về tại. nhìn Dương Kính, trong gương Huyền đột nhiên với thi triển cấm "Sưu H/ồn" tu chân giới. trách Nhị Đệ sốt ruột. toàn mất, Sưu H/ồn bá đạo, một chiêu này đoạt mạng ngay khắc. Nhị Đệ lo sốt vó, cách gương may "vớt trăng đáy nước".

Trong Huyền Nàng "Hóa thế." Lại "Thảo nào... Coi chừng!"

Ta: "?"

Thảo nào cái gì chứ tiền bối? Huyền rảnh thích, binh tôm tướng cua vây khốn họ, giao chiến dội. canh sau, lần đầu chứng kiến võ công nghịch nữ tu mạnh Thần Nguyên lục mười vạn năm qua. một ch/ém xuyên đội cấm Cung mấy trăm người, tái hiện cảnh tượng ba vạn năm trước phá hủy Cung.

Trong đống đổ nát, Bị Huyền một ki/ếm rá/ch nửa mặt, hắn gầm lên: Ly, đây gia tới lượt tộc nhân can dự!"

Huyền đặt ki/ếm cổ Vương: "Thấy bình chẳng hô hào... không, thấy bình nghĩa vốn truyền thống tốt đẹp nhân khách khí chi với bản tôn."

Tây nghiến răng: cảm tạ toàn gia ngươi!"

Huyền Ly: giao ra, đừng để bản tôn động thủ."

Thấy Huyền liếc đứng phía sau: "Ngươi sống cớ sao định phải đòi lại? Ngươi con nếu đời này chẳng ngươi. Mạng đôi sao?"

Ta: "?"

Kẻ ngoại tộc nhịn "Đây thật một cha sao?"

Nhị Đệ: "Cha Thứ s/úc si/nh tế ki/ếm đó!"

Đáng tiếc cách gương tục tẩy n/ão Tôn: "Bức tử phụ sẽ bị tru. Thôi coi đôi này trả dục ngàn năm ta."

kịp đáp, hệ thống Huyền ch/ửi ầm: "Thiên đạo xong cũng phải một bảo rằng tử từng thấy con trơ trẽn thế'!"

Mọi đều dán mắt vào hi vọng lão đừng phát bệ/nh từ bi đúng lúc nguy nan. Huyền nhắc nhở: "Tiểu nhân, suy nghĩ kỹ trước khi nói. thì làm mỹ nam tử trầm mặc cho xong."

Sư Tôn: "..."

Hồi lâu, mới tiếng: ngàn mồ cả cha lẫn mẹ."

Tây Vương: "..."

Hắn đi/ên cuồ/ng đe dọa Huyền Ly: Ly, phải đang mấy vạn năm sao? Nếu dám mãi mãi thấy!" Hắn hùng hổ tiếp: nhớ rồi, đúng bị cầm. Ngươi tha mạng trả cho!"

Huyền liếc nhếch mép: "Tìm thấy rồi." Nghĩ gì, ngập ngừng: "Trước khi ngươi, lỗi."

Tây Vương: "?"

Huyền Ly: vạn năm trước, lầm ngươi, ba vạn năm."

Tây Vương: "??"

Huyền Ly: "Nói tin, nhưng bấy lâu chính con trai bị đoạt giác."

Tây Vương: "???"

Tây ch*t nhắm mắt, hẳn nổi Huyền Ly.

14

Ta hiểu. Chữ "thảo Huyền muốn phải là: "Thảo nào gần vạn năm, lật ngược cũng chẳng thấy."

Ta nhớ "Tu Chân Thời Xuyên Lục" trong tàng thư các cùng đống giấy vàng hóa lúc s/ay rư/ợu trên Thương Sơn. Vốn tưởng chỉ sùng bái Huyền nữ tu chơi, lại chính bị tộc rơi. Nên muốn xuyên thời không, quay về quá khứ bàn cách với Huyền Ly. Hóa sớm Huyền khác thời đại. Chỉ nhân hợp, Huyền xuyên mạng lão một lần.

Phải rồi, vốn được mệnh danh "bách khoa Thương Sơn". lúc Huyền đâu m/ù? Làm sao nhận nàng?

15

lại giác, hồi rõ rệt. trên về Thương Sơn, lão quấn cổ Huyền làm đòi đi ki/ếm nàng.

Huyền giọng: "Xuống!"

Sư Tôn: "A Ly, thương thế lành, ngự ki/ếm."

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm