Sao và Hỷ Hỷ

Chương 3

21/06/2025 07:06

Sau khi thu dọn xong, tôi ra sân gọi Thẩm Tinh Vũ về phòng nghỉ ngơi, nhưng không thấy bóng dáng anh đâu.

Mơ hồ nghe thấy tiếng anh trai tôi gầm lên từ phòng:

"Thẩm Tinh Vũ, lời nói tám năm trước tôi nhắc lại lần cuối, tránh xa Cố Hỷ Hỷ ra."

6

Tám năm trước?

Tám năm trước tôi chỉ nhớ Thẩm Tinh Vũ và anh trai tôi thân thiết như hình với bóng.

Anh ấy thường đến nhà tôi tìm anh trai, mỗi lần để tôi không quấy rầy hai người đều mang theo món ăn vặt tôi thích nhất.

Sau này không rõ nguyên nhân gì, nhà Thẩm Tinh Vũ đột nhiên chuyển ra nước ngoài, lúc đi thậm chí không chào hỏi hàng xóm.

Bố mẹ Thẩm Tinh Vũ làm kinh doanh, ban đầu khởi nghiệp từ xưởng nhỏ, sau càng ngày càng phát triển, cũng ngày càng giàu có.

Tôi nhớ mẹ từng nói, trước đây bố mẹ anh ấy định đổi nhà lớn, chuyển khỏi nơi này, nhà cũng xem rồi, nhưng Thẩm Tinh Vũ nhất quyết không đi, khăng khăng nói đã quen sống ở đây. Cuối cùng bố mẹ không thắng nổi anh, đành chen chúc trong căn nhà cũ.

Vì thế, việc nhà anh chuyển ra nước ngoài chúng tôi cũng không thấy lạ, đại khái người giàu muốn đổi môi trường sống, ai cũng hiểu được.

Tôi đang chìm đắm trong hồi tưởng, trong phòng bỗng vang lên tiếng cốc rơi vỡ trên sàn.

Tôi vội chạy tới, đẩy cửa, thấy Thẩm Tinh Vũ vốn điềm đạm hiền hòa đang gi/ật cổ áo anh trai tôi, ghì anh vào bàn.

Nghe tiếng mở cửa, Thẩm Tinh Vũ quay phắt lại, vẻ mặt gi/ận dữ lộ nửa phần đ/au khổ.

Tôi nhìn đôi mắt đỏ ngầu và lạnh lẽo của anh, chân tôi dừng lại vì kh/iếp s/ợ.

"Hỷ Hỷ."

Cố Sanh Sanh và Thẩm Tinh Vũ đồng thời thốt lên tên tôi.

"Anh... anh Tinh Vũ, hai người đang...?" Tôi ngây người nhìn họ.

Họ cũng như bị dọa, vội buông tay nhau ra, đứng thẳng, chỉnh lại quần áo lộn xộn.

Cố Sanh Sanh bước tới nắm tay tôi an ủi: "Hỷ Hỷ đừng sợ, anh và anh Tinh Vũ đang bàn chuyện thôi, lúc nãy cả hai đều hơi kích động."

Tôi liếc nhìn Thẩm Tinh Vũ, anh nhìn tôi, khẽ cười, như thể cảnh tượng gi/ận dữ vừa rồi chỉ là ảo giác của tôi.

Cố Sanh Sanh theo ánh mắt tôi nhìn sang, gượng gạo nở nụ cười: "Tinh Vũ, đúng không?"

Thẩm Tinh Vũ dừng giây lát rồi nói với giọng cực kỳ ôn hòa: "Ừ, Hỷ Hỷ, anh và anh Sanh không sao, em không phải lo cho bọn anh."

"Thật không sao?" Tôi không tin tưởng nhìn họ.

Anh trai bắt đầu mất kiên nhẫn, dỗ dành đẩy tôi ra: "Ái chà, thật mà, con bé này biết gì. Anh đang thử xem hai năm ở nước ngoài em Tinh Vũ luyện tập thế nào, không ngờ thằng nhóc này thật ra khỏe hơn nhiều."

Cố Sanh Sanh vừa nói vừa dùng tay đ/ấm nhẹ vào cơ ng/ực Thẩm Tinh Vũ, Thẩm Tinh Vũ cũng không phản kháng, chỉ nhìn tôi cười ngốc nghếch.

"Hừ... ai là con bé, em mười chín tuổi rồi. Còn nữa, đừng đẩy em, mẹ bảo em gọi anh Tinh Vũ về phòng nghỉ."

Tôi gạt tay Cố Sanh Sanh, bước về phía Thẩm Tinh Vũ: "Anh Tinh Vũ, chúng ta đi thôi."

7

Khi tôi và Thẩm Tinh Vũ đi ngang Cố Sanh Sanh, chỉ thấy biểu cảm anh vô cùng phức tạp, nét mặt tràn ngập bất mãn.

Tôi đi qua, anh giơ tay chặn Thẩm Tinh Vũ, dùng giọng đe dọa đến mức tôi cũng nghe rõ: "Nhớ lời anh nói."

Hôm nay anh trai tôi làm sao vậy? Trước đây anh chưa từng như thế, với tôi, với bố mẹ chưa từng to tiếng, trong họ hàng cũng được khen là tính tình hiền lành hiếm có.

Giữa anh và Thẩm Tinh Vũ rốt cuộc có bí mật gì mà tôi không biết?

Để mâu thuẫn hai người không leo thang, tôi bước tới định đẩy tay Cố Sanh Sanh ra.

Chỉ thấy Thẩm Tinh Vũ nhanh hơn tôi ấn tay anh xuống, lạnh lùng nói: "Anh Sanh, em khuyên anh một câu, thứ ngay từ đầu đã không thuộc về mình, có cố gắng thế nào cũng không nắm giữ được."

"Anh..." Cố Sanh Sanh bị câu nói này chọc tức, nhưng chưa kịp cãi lại thì Thẩm Tinh Vũ đã bước ra ngoài.

Tôi đứng sững tại chỗ, hai người họ nói gì với nhau vậy?

"Anh..." Tôi nhìn Cố Sanh Sanh với gân tay nổi lên mà cảm thấy sợ hãi.

Cố Sanh Sanh nghe tiếng tôi liền bình tĩnh lại, giơ tay xoa đầu rồi ôm tôi vào lòng.

Tôi không phản kháng, vì từ nhỏ đến lớn tình cảm chúng tôi luôn tốt, dù giờ đã trưởng thành tôi vẫn thích thỉnh thoảng núp trong lòng anh làm nũng.

Nhưng lần này, tôi rõ ràng cảm nhận anh khác thường, tay ôm rất ch/ặt, đến nỗi chỉ vài giây toàn thân tôi đã đ/au như tan x/á/c.

"Anh, anh Tinh Vũ đang đợi em dẫn vào phòng..." Tôi thử lên tiếng.

Anh nghe xong buông tay, tôi mới thở được tự do.

"Đi đi, đưa anh ấy xong về phòng nghỉ sớm."

Tôi dạ rồi rời khỏi phòng anh, đi được nửa chừng ngoảnh lại nhìn, anh vẫn đứng nhìn theo tôi, thần sắc là thứ tôi không thể thấu hiểu.

8

Thẩm Tinh Vũ lặng lẽ ngồi trong sân đợi, thấy tôi tới liền đứng dậy: "Hỷ Hỷ, phòng anh ở đâu?"

"À, bên này." Tôi vội dẫn anh về phòng.

Vừa đi vừa nhớ lại cảnh anh cõng tôi lúc nãy, tôi không nhịn được dừng bước: "Anh Tinh Vũ, cái chuyện hôm nay..."

Tôi ấp a ấp úng chưa nói hết, anh đã c/ắt ngang: "Không sao."

"Không phải... em muốn nói, anh giữ bí mật giúp em được không?"

"Tại sao?" Anh nhìn tôi đầy nghi hoặc.

"Rất là ngại mà, nếu anh để bố mẹ biết anh vỗ mông con gái rồi lại hôn má người ta, anh không thấy ngại sao?"

Anh nghe xong khẽ cong môi, rồi từng bước tiến lại gần tôi, nhanh chóng dồn tôi vào góc tường.

Tôi ngẩng đầu, vô tình đ/âm vào ánh mắt ấm áp của anh.

Anh cúi xuống, đưa mặt lại gần, hai lúm đồng tiền nông như đóa hoa nhỏ in trên gò má, nở rộ trong đồng tử tôi.

"Không ngại đâu, vì anh chưa hôn cô gái nào khác, càng chưa vỗ mông ai bao giờ." Anh vô tư nói.

"Anh... anh..." Tôi tức gi/ận đến đỏ mặt, không thốt nên lời.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

[BL] BẠN TRAI THÂY MA

Chương 11
Mạt thế diễn ra, đại dịch thây ma bùng nổ, bạn trai vì che chở cho tôi mà bị tang thi cắn. Dù vậy, anh vẫn cố hết sức lực đưa tôi an toàn quay lại nhà trú ẩn. Trong giây phút tỉnh táo còn sót lại, anh đưa cho tôi con dao, bảo tôi hãy kết liễu anh trước khi anh hoá tang thi mà tấn công tôi. Tôi cầm con dao, nâng lên rồi hạ xuống, nước mắt tuôn rơi như mưa, cuối cùng không nỡ giết anh. Trong lúc do dự, bạn trai đã tỉnh lại, tròng mắt trắng đục, đã hoá thây ma. Anh gào lên mấy tiếng, giơ hai tay muốn nhào đến cắn xé tôi. Vừa vất vả nín khóc xong, thấy bạn trai hung dữ như vậy tôi lại oà lên nức nở. Thây ma sững sờ, anh bối rối cứng ngắc quay lưng lại, khẹc khẹc mấy tiếng. Sau đó, tôi tự mình ra ngoài kiếm ăn. Vừa bước chân đến cửa đã thấy mấy con tang thi chực chờ sẵn, tôi vừa ló mặt ra đã thi nhau kéo đến. Tôi sợ quá, đánh rơi cây gậy trong tay, đứng run chân không chạy nổi, ú ớ tưởng xong đời. Bạn trai đang núp sau bức tường bất đắc dĩ phải đi ra, cúi người cầm gậy, đánh cho lũ tang thi kia chạy mất dép, còn phải xách tôi đến cửa hàng tiện lợi kiếm thức ăn. “Anh ơi, em sợ quá, lũ thây ma kia muốn cắn em.” “Khẹc khẹc khẹc!!!” “Anh yêu ơi, em không ngủ được, anh hát cho em nghe đi.” “Khẹc khẹc khẹc khẹc ~” “Anh, anh có yêu bé không?” “Khẹc! Khẹc khẹc!” “Anh đừng có nhìn mấy tên thây ma khác, chỉ được ngắm em thôi, nghe rõ chưa!?” “Khẹc khẹc khẹc…” Trải qua mấy tháng sinh tồn, trong một lần sơ ý tôi cũng bị tang thi khác cắn cho một cái đau điếng. Qua một đêm miên man sốt cao, khi tỉnh lại không ngờ tôi lại tiến hoá thành dị năng giả. Bạn trai đưa tôi đến cơ sở nghiên cứu gần đó để thẩm định dị năng. Trước mặt vị tiến sĩ, tôi nghiến răng căng cơ bắp dùng hết sức mạnh của mình biến ra…một bông hoa. Vị tiến sĩ vứt bông hoa xuống đất, khinh thường: “Chậc, dị năng của cậu thật vô dụng, yếu ớt như vậy thì làm được gì.” Tôi nhặt bông hoa lên đặt trong lòng bàn tay, ấm ức nhìn qua bạn trai thây ma đang đứng bên cạnh, mắt rưng rưng đáng thương. “Khẹc khẹc!” Đôi mắt trắng dã của anh nhìn tôi, quay người vả cho tên tiến sĩ kia một cái sái quai hàm. Quá đẹp trai rồi! Thể loại: Mạt thế, thây ma, sinh tồn, ngọt ngào, thây ma có sức chiến đấu mạnh mẽ công x người vợ nhát gan đáng yêu thụ, HE, dị năng.
52.94 K
2 Vượt Rào Chương 16
7 Thừa Sanh Chương 17
8 Thai nhi quỷ Chương 27
12 Người thừa kế Chương 12

Mới cập nhật

Xem thêm