Mẹ đón sinh nghèo được trợ ở. ăn đồ của dùng đồ của mặc đồ của Dần trở nên giống hơn. Cho ôm đuổi ra khỏi nhà: trợ của kết thúc, hãy rời khỏi chúng đi.' Tôi lao phát mình biến thành hình của Miên. đ/á/nh cắp cuộc đời Mở ra, sinh vào điểm chúng tôi.
1
'Tiểu Oanh, mà trợ muốn mình nhờ vài ngày.'
Trong bữa cơm, nhẹ nhàng đề xuất.
Tay đang gắp thức ăn khựng lại, kiên quyết từ chối: 'Không được.'
Hồi nhỏ thể chất ớt, nghe nói thiện có thể tích phúc. Để cầu khỏe mạnh, bắt trợ sinh nghèo. Nhiều đứa trẻ vùng nghèo bỏ sau cấp hai để đi làm. là kiên trì nhất. như tôi.
Các nguyện viên thường xuyên gửi hình ảnh của mẹ. thường thán lớn lên như gái thứ hai.
'Sao biết thông khác? Miên học, hoàn cảnh yên được?'
Mẹ bỏ xuống tỏ vẻ vui. bỏ đi từ sinh cô, suốt rư/ợu thường xuyên đ/á/nh đ/ập cô. Nhưng thể để nhà. Vì kiếp trước, đ/á/nh cắp cuộc đời tôi.
2
Tôi bấm mạnh vào tay mình, nhỏ vài giọt nước mắt: 'Mẹ ơi, rồi mà lắm, lạ ảnh hưởng học...'
Viện lý cử, đành nhượng bộ. Tôi thở phào. Đêm đó đi vệ sinh ngang qua phòng mẹ, nghe đang điện thoại. kia có khóc nở: ơi, đ/á/nh học. Cháu muốn học...'
Mẹ dự: 'Miên gái thi...'
'Dì hứa phiền chị Oanh.'
'Dì xin lỗi thể mời ở, tìm cách khác...'
Tính mức thái quá. Kiếp phản đối đón về. ăn mặc dùng đồ của từng cử chỉ đều bắt chước Thậm chí ngoại hình càng càng giống Mỗi na ná mình của chỉ người. lại càng cưng chiều như đẻ. Sau xong, khóc lóc xin đuổi Nhưng ôm gọi 'Tiểu Oanh', rồi quay sang lùng: trợ của kết thúc rồi, hãy rời khỏi đây.'
Tôi chạy phát mình biến thành hình Miên. trở thành Thanh Oanh giàu có hạnh phúc. Còn bị bắt quê đổi lễ cưới. Tôi nhảy xe chạy rơi xuống vực. Mở thì sinh điểm đến.
3
Tôi tưởng đời này gặp lại Miên. Cuối tuần dẫn đi m/ua sắm. Vừa cổng nhà, bóng đen nhẻm xông tới.
Cô quỳ xuống ôm chân khóc lóc: 'Xin Cháu muốn học!' xúm lại ngạc nhiên: 'Miên Sao tới đây?'
Liễu lau nước lem nhem: 'Cháu xin các nguyện viên địa chỉ. Dì chỉ có được cháu.' xắn tay áo khoe những tím: 'Bố bắt đi lấy chồng. Cháu ơn trợ suốt nay. Xin hãy nhờ vài giúp được...'
Cô bắt xuống đất. đỡ dậy, ngần ngừ xì xào:
'Trời tội nghiệp quá.'
'Sao có ông nào á/c thế?'
'Cho vài bữa có đâu?'
Tôi trề với nói câu đó: 'Bà thì đón đi?'
4
'Nhà lắm, hết phòng rồi!' Bà lải nhải: 'Cô bé này nói năng nào? giáo dạy phải sống sao?'
Liễu hướng đôi đẫm phía bò ôm chân tôi: chỉ hai tháng thôi, xong đi làm.'
Tôi mép nhạt. Nói thì hay lắm. Hai tháng nữa đuổi đi.
'Sao tại đi được? Ngày xưa có tường mượn ánh sáng, đom đóm đèn. Em chăm chỉ thế, vừa vừa nuôi thân được chứ?'
Đám lên:
'Con giàu biết là gì.'
'Đúng là bằng bé kia.'
'Khuyên nên sống đi.'
'Nhà này dạy kiểu mà ích kỷ thế?'
Liễu liếc khóe lóe lên đắc thắng.
5
Sống lại kiếp này, còn để những lời tiếu.