Nam Phụ Đa Cảm Trọng Sinh

Chương 8

07/07/2025 23:42

“Những việc này nguyên lai đều là ngươi làm?”

“Đúng vậy, Giang Lạc Ngư chân chính sớm đã ch*t, còn ta chính là vì muốn c/ứu ngươi mà tới. Nếu ngươi ch*t, mọi sự ta làm đều tan thành mây khói.”

“Vậy ta cũng không thể khoanh tay đứng nhìn ngươi ch*t, ngươi vì ta hao tổn nhiều như thế, lần này, có thể đổi thành ta chăng?” Tống Nghiên Vũ khóc lóc lắc đầu.

“Con bé ngốc nghếch, ta ch*t rồi bất quá là trở về nơi ta đáng lẽ thuộc về mà thôi. Chỉ cần ngươi có thể thuận lợi sống sót, ta liền có thể trở về cố hương.” Ta nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng.

“Thật sao?”

“Thật đấy. Ta còn có thể ở thế giới kia nhìn thấy ngươi cùng Tiêu Diễn sau này sẽ cho Trân Nhi thêm bao nhiêu đứa em trai em gái nữa kìa.”

“Lạc Ngư, không, giờ ta nên gọi ngươi là gì?”

“Ta tên Trang Tình.” Khác với lúc Bùi Độ hỏi, lần này ta chân tâm muốn nói cho Nghiên Vũ biết tên ta.

Ở thế giới này, Giang Hoài Chi bảo hộ ta là bởi ta mang thân thể của Giang Lạc Ngư, ta lưu giữ dòng m/áu họ Giang; Bùi Độ cưới ta là vì tưởng ta vẫn là Giang Lạc Ngư tác á/c vô độ kiếp trước; duy chỉ có Tống Nghiên Vũ, nàng đối đãi tốt với ta chỉ bởi vì ta là chính ta.

“Trang Tình, đa tạ ngươi.” Tống Nghiên Vũ ôm ch/ặt lấy ta.

“Thôi được rồi, mau thay quần áo rời đi, không sau này không còn cơ hội ôm nữa đâu.”

10

Người dưới trướng Thôi Thượng Cung không nhiều, ta cùng Tống Nghiên Vũ nhân lúc người canh gác giao ca, lén rời khỏi gian nhỏ nh/ốt chúng ta.

Phủ Chiếu Vương bỏ hoang đã nhiều năm, ta cùng Tống Nghiên Vũ đều không biết đường ra. Tống Nghiên Vũ biết kh/inh công, nàng đưa ta lên mái hiên để quan sát địa thế phủ Chiếu Vương.

Nhưng rốt cuộc mang thương trên người, thêm nữa ngói trên mái phủ Chiếu Vương lỏng lẻo, khi di chuyển vô ý chạm phải, theo tiếng vỡ thanh thúy của ngói vang lên, ta cùng Tống Nghiên Vũ hoàn toàn lộ diện giữa đêm đen.

Chúng ta hoảng lo/ạn chạy trốn, Thôi Thượng Cung cùng bọn tế tác tiền triều kia võ công không thua Tống Nghiên Vũ, ta không kịp nghĩ nhiều, đưa cho nàng quả pháo hoa giấu trong đế giày.

Đây vốn là lúc trước ta đề nghị Bùi Độ bảo Công Bộ chế tác, hôm nay ta đặc biệt giấu trong lớp áo trong mang theo, may thay Thôi Thượng Cung chỉ thay áo ngoài phức tạp của ta chứ không đụng đến y phục bên trong.

“Chia đường mà đi, ngươi đi xa rồi b/ắn cái này, hẳn giờ Tiêu Diễn cùng Bùi Độ đang khắp nơi tìm chúng ta, Bùi Độ thấy thứ này sẽ hiểu.”

“Thế ngươi thì sao?” Tống Nghiên Vũ nắm ch/ặt vạt áo ta.

“Đương nhiên là chờ ngươi dẫn bọn họ tới c/ứu ta.” Ta gỡ ngón tay nàng ra, cười nhàn nhạt.

Sau khi chia ly, Thôi Thượng Cung quả nhiên nhầm ta thành Tống Nghiên Vũ, điều phần lớn nhân thủ tới bắt ta.

Ban đầu, ta còn có thể trì hoãn bọn họ.

Nhưng vì mất m/áu quá nhiều, dần dần ta thể lực bất tòng tâm, chậm lại.

Một tia sáng vụt lên trước mắt, giữa đêm đen nở rộ pháo hoa rực rỡ.

Ta thở phào nhẹ nhõm, Tống Nghiên Vũ hẳn đã an toàn.

Nhưng phía sau, Thôi Thượng Cung vẫn dẫn người truy sát gấp gáp, nhưng ta cảm thấy sức lực theo thời gian trôi đang từng chút hao mòn hết sạch.

Ta có thể nghe thấy tiếng gió mang theo mũi tên phía sau, đáng tiếc ta không chạy kịp nó nữa rồi.

Khi mũi tên sắc nhọn xuyên qua ng/ực, ta cảm thấy mình được một đôi cánh tay mạnh mẽ đỡ lấy, rơi vào vòng tay ấm áp.

Quen thuộc, lại xa lạ.

Ngước mắt nhìn, chính là Bùi Độ.

Ta rất ít thấy Bùi Độ rơi lệ, tâm tình hắn vốn cực kỳ ổn định, nhưng giờ ta lại thấy đôi mắt kia nước mắt như vỡ đê tuôn trào, nhỏ xuống mu bàn tay ta.

“Hoàng thượng,” m/áu tanh trào lên cổ họng, làm mờ đi thanh âm, “Nghiên Vũ nàng… nàng không sao chứ?”

“Nàng không sao, thế ngươi thì sao?”

Ta mím môi nuốt m/áu vào, cười nói: “Ta muốn ngủ rồi, ta thật sự… quá mệt mỏi…”

Phía sau, thị vệ từ sau lưng Bùi Độ ào ra, xông tới Thôi Thượng Cung bọn người, trong ánh đ/ao ki/ếm lóe lên, ta thấy đôi mắt Bùi Độ nhuộm đỏ vì m/áu ta.

......

Lại mở mắt ra, ta đang ở trong khoang thí nghiệm.

Âm thanh hài lòng vang lên phía trên: “Trang Tình, chúc mừng ngươi, nhiệm vụ viên mãn hoàn thành. Tiền thưởng đã tới tài khoản của ngươi, từ hôm nay ngươi được vinh dự nghỉ hưu.”

Đồng nghiệp đưa tới một quyển sách, tên vẫn là tên cũ, nhưng đã từ ngược văn biến thành ngọt sảng văn.

Trong đó ta thấy kết cục của Tiêu Diễn và Tống Nghiên Vũ, họ lại có một đứa con, là con gái, đặt tên Tiêu Niệm Tình.

Mỗi năm vào ngày đó, họ đều dẫn Trân Nhi cùng Niệm Tình tới thăm ta.

À đúng rồi, trong sách nhắc tới, Tiêu Diễn cùng Giang Hoài Chi liên danh dâng tấu chương đề nghị Bùi Độ phế ta, không cho ta táng ở hoàng lăng.

Nghiên Vũ nói, đây mới là chỗ về mà ta mong muốn.

Vẫn là nàng hiểu ta nhất.

Cuối sách là phần ngoại truyện về Bùi Độ, nhưng ta gấp sách lại, không tiếp tục xem nữa.

“Không xem nữa sao?” Đồng nghiệp hỏi ta.

Ta lắc đầu: “Không xem nữa, đều chẳng liên quan gì đến ta cả.”

Có lẽ trong đó ghi chép Bùi Độ tìm người mới, hoặc cũng có thể là hắn dùng cả phần đời còn lại để hoài niệm ta, nhưng những thứ ấy đều không quan trọng nữa rồi.

Như lời cuối ta nói với Tống Nghiên Vũ, chuyện của Bùi Độ ta không quan tâm, ta để tâm là nàng, nàng là tri kỷ tri âm trong hai mươi năm xuyên thư của ta.

Ở thế giới này ta vinh quang nghỉ hưu, mang theo tiền thưởng hậu hĩnh, nửa đời sau không lo cơm áo, hà tất để một khúc dạo đầu trong nhiệm vụ ảnh hưởng tâm tình ta?

Mọi thứ ở thế giới kia đối với ta đã kết thúc, nhưng cuộc đời thuộc về ta ở thế giới này còn đường dài phía trước.

Thay vì dừng lại quá khứ, chi bằng ngẩng đầu nhìn về phía trước.

Ngoại truyện Bùi Độ:

Thuở trước Bùi Độ ngây thơ cho rằng, chỉ cần hắn đoạt được hoàng vị, hắn liền có thể cưới người mình yêu, bảo vệ người muốn bảo vệ.

Nhưng dù trọng sinh một kiếp nữa, nhiều việc hắn vẫn bất lực, ví như nhìn Tống Nghiên Vũ vẫn gả cho Tiêu Diễn, lại ví như, nhìn Trang Tình bị mũi tên sắc xuyên tim.

Hắn suýt nữa đã có thể bảo vệ nàng, chỉ cần hắn nhanh thêm một bước, hắn đã có thể ôm nàng vào lòng trước, tránh khỏi mũi tên kia.

Nhưng tất cả đều không có chữ “nếu như”.

Hắn thấy pháo hoa lúc đó, đã dùng tốc độ nhanh nhất hướng về phía ấy, nhưng hắn gặp được là Tống Nghiên Vũ.

“Hoàng thượng, ngài mau đi c/ứu hoàng hậu đi, nàng... nàng đưa thứ này cho thần thiếp, tự mình đi dẫn dụ dư nghiệt tiền triều rồi.”

Thanh âm rất nhẹ, nhưng từng chữ đều như sấm sét vang bên tai hắn.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Xin chào, bác sĩ Lục!

Chương 20
Sáng ngày thứ hai sau buổi họp lớp, tôi còn chưa kịp mở mắt thì đã mò trúng... một cái chân đầy lông. Lông đó nha quý vị, đầy luôn, như đang chạm vào cái thảm nhung thiên nhiên vậy. Cái tính tò mò thôi thúc cộng thêm lúc đó còn ngái ngủ, tôi không kìm được, nhẹ nhàng... sờ qua sờ lại. Ngay giây tiếp theo...ẦM! Cánh cửa bật mở, một đám người ào ào xông vào như bắt gian tại trận. Tôi giật mình rụt tay lại, mở to mắt, ôm chặt lấy chăn. "Bác sĩ Lục, trưởng khoa gọi anh..." Mấy người vừa xông vào đột nhiên im bặt, đồng loạt kêu lên như gặp cảnh phim người lớn. Tôi: ??? Bác sĩ Lục nào cơ? Tôi nhìn theo ánh mắt của bọn họ... Một người đàn ông đang nằm cạnh tôi. Đôi chân dài miên man, thẳng tắp, đặc biệt là nhiều lông như trong quảng cáo dao cạo râu. Tôi đưa mắt nhìn lên... và ngay lập tức hối hận. Tôi mù rồi, trời ơi... "Bọn... bọn tôi không cố ý..." Mấy người kia đỏ mặt, lắp bắp giải thích rồi vội nhắm tịt mắt. Tôi không quen họ. Tôi càng không quen cái người nằm bên cạnh mình. Trong lúc tôi còn đang ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì, thì người bên cạnh bỗng kéo nhẹ chăn, hé mắt nhìn tôi một cái rồi khàn khàn nói: "Chia cho anh đắp với, được chứ?" Tôi mất đúng một giây để hiểu ra câu đó. Sau đó như bị điện giật, tôi thả chăn ra cái "bộp". Cái chăn vừa vặn che được chỗ cần che, anh ấy lười biếng nhắm mắt lại, thong thả nói thêm: "Không phải gọi em, anh đang nói mấy người kia." Lời vừa dứt, đám đàn ông kia cuối cùng cũng thôi hóng drama, để lại một câu: "Trưởng khoa giục họp rồi, mau xuống đi!" Rồi vù vù chạy hết ra ngoài như vừa thoát kiếp nạn. Căn phòng trở lại im ắng. Tôi ngồi đó, co ro ôm lấy mép chăn, tim đập như trống hội...
398.44 K
2 Mưa To Rồi! Chương 27
4 Hồ Ly Xuống Núi Chương 16
6 Âm Mưu ấp ủ Ngoại truyện 05
9 Ép Duyên Chương 18
12 Xác Đứng Chương 19.

Mới cập nhật

Xem thêm